Đến thứ bảy, Bùi Vũ Ninh yếu ớt nằm ở nhà cả ngày.
Cô ăn trên giường, ngủ trên giường, đi vệ sinh cũng được Chu Thời Duật bế đi.
Suy nghĩ ám ảnh cưỡng chế phải thực hiện 6 lần dường như bị màn thể hiện của Chu Thời Duật làm cho sợ hãi, không còn xuất hiện trong đầu cô nữa.
Đến nỗi Bùi Vũ Ninh luôn tự hỏi, hóa ra “nó” không kiên cường đến thế, hóa ra “nó” sẽ tự động bỏ cuộc khi bản thân cô thực sự không đủ điều kiện để thỏa mãn “nó”.
Trước đây, mỗi khi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế phát tác, Bùi Vũ Ninh luôn tìm mọi cách để thỏa mãn, nhưng lần này, khi cô kiệt sức đến mức không còn sức lực để giải quyết, não của cô dường như cũng chủ động ngừng lại những suy nghĩ lo âu kia.
Cô nằm một mạch đến năm giờ chiều.
Bùi Vũ Ninh trở người, hai chân đau như thể chạy tới chạy lui mười mấy vòng từ hồ Phỉ Thúy đến trang viên Đông Giao.
Nhớ đến lúc đầu cô lo lắng nói với Chu Thời Duật: Em sợ anh không được.
Bùi Vũ Ninh cảm thấy bản thân đúng là vô tri khờ khạo.
Cô thế mà nói những lời khiêu khích như vậy với một người đàn ông trưởng thành, Chu Thời Duật tối qua ít nhiều gì cũng mang theo chút báo thù trong đó nhỉ?
Nhất định là thế.
Nên cô mới bị làm tới mức biến thành một con gà yếu ớt bị sóng biển vùi dập, không có khả năng phản kháng.
Trong lòng cô đang thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-tu-nguyen/2492657/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.