Chương trước
Chương sau
Hôm sau khi Hạ Nặc tỉnh dậy, một bộ ngực phóng đại trước tầm mắt của cậu.

Ký ức tối qua trước khi đi ngủ nhanh chóng ùa về, Hạ Nặc không khỏi bối rối trong chốc lát, sau đó cậu cảm thấy chiếc gối dưới đầu mình không phải là một chiếc gối mềm mại mà là cánh tay của người cá.

Điều quan trọng là tư thế hiện tại của cả hai rất ám muội.

Hạ Nặc tựa đầu vào cánh tay của người cá, trước mặt là một mảnh da trắng như tuyết, hơi thở đều đặn của người cá lướt qua đỉnh đầu của thiếu niên, ngực hắn phập phồng cùng tiếng tim đập thình thịch truyền đến tai Hạ Nặc, bởi vì khoảng cách quá gần mà cậu thậm chí còn cảm giác được màng nhĩ của mình khẽ rung lên.

Cậu chưa bao giờ gần gũi với một người như vậy, vành tai Hạ Nặc đỏ bừng, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Người cá thực ra đã tỉnh lại cùng lúc với Hạ Nặc, khi nhìn những lọn tóc nhỏ trên đầu thiếu niên, thế nào cũng thấy rất đáng yêu khiến hắn không khỏi tiến về phía trước và hôn nhẹ lên chúng.

"!!!" Cảm giác đôi môi ẩm ướt mềm mại rơi xuống ngọn tóc rất rõ ràng, nơi đó cực kỳ nhạy cảm nên sau khi được người cá hôn, Hạ Nặc cảm thấy một dòng điện chạy khắp cơ thể.

"Cái, anh đang làm cái gì!" Hạ Nặc đột nhiên nhảy ra khỏi lồng ngực người cá, cậu nhịn không được dùng ngón tay xoa xoa đỉnh đầu, cố gắng làm cho cảm giác kỳ quái kia biến mất càng sớm càng tốt.

Nhìn thiếu niên cẩn thận che đầu rồi đề phòng hắn tới gần, người cá không khỏi bật cười.

Hắn hoàn toàn không nhận ra sai lầm của mình mà còn tự tin nói: "Cậu không thể trách tôi, Trường An đáng yêu đến mức tôi không nhịn được."

Hạ Nặc: "..."

Cậu mở to đôi mắt tròn xoe, không thể tin được nhìn người cá, lần đầu tiên cảm thấy hắn thật vô liêm sỉ.

Vì bốc đồng, cậu đã làm một việc mà sau này khi nhớ lại đều khiến cậu rất xấu hổ.

Hạ Nặc lao tới, co ngón tay gõ một cái lên vầng trán mịn màng của người cá, còn rất nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, tôi nhịn không được. Trông anh rất thiếu đánh."

Nói xong, cậu nhanh chóng rời khỏi giường và bỏ chạy. Đương nhiên chẳng bao lâu sau Hạ Nặc liền cảm thấy hối hận, cậu ở trong phòng tắm ngắm mình qua gương, không khỏi che mặt: "Sao mình lại trẻ con như vậy..."

Nhưng sau đó người cá lại gõ cửa gọi cậu ra như không có chuyện gì, trong lúc cậu ăn sáng, cảm xúc trước đó biến thành một tia ghen tị: Giá mà cậu có thể mặt dày như hắn thì tốt quá....

Khi gặp lại Công tước, Hạ Nặc rõ ràng nhận thấy sự thay đổi của ông ta, mặc dù đêm qua chỉ nhìn thoáng qua nhưng vẻ cứng ngắc vô hồn của Công tước vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu.

Lúc này Công tước, không, chúng ta nên gọi anh ta là người cây, cả người đều toát lên vẻ tràn trề nhựa sống, mặc dù cậu không biết anh ta đã dùng phương pháp gì để xóa đi vết tích trên mặt và ngón tay cũng rất giống người thường chỉ có năm ngón, nhưng Hạ Nặc nhìn thoáng qua vẫn nhận ra anh ta.

Người cây đuổi hết người hầu đi, trong phòng khách đột nhiên chỉ còn lại ba người họ.

Không biết làm sao chỉ trong một đêm mà anh ta có thể thay thế được Công tước, ngay cả quản gia thân cận nhất cũng không phát hiện ra điều gì, hoặc, cũng có thể là do Công tước trước đó luôn cố tình giữ khoảng cách với người khác để không bị lộ thân phận.

"Tôi tới đây để thực hiện lời hứa của mình." Người cây thần sắc khá phức tạp, miễn cưỡng lấy từ trên cổ ra một mặt dây chuyền nhỏ hình vuông màu vàng nhạt, đặt trước mặt người cá: "Đây là chìa khóa."

Trước đây anh ta đã vô số lần nghĩ đến việc phá bỏ hợp đồng, khi nghĩ đến thân phận thực sự của hắn, người cây đã từ bỏ ý định đó.

"Ba ngày nữa, quả của cây Ánh Trăng sẽ chín, lúc đó là thời điểm dễ lấy quả nhất." Người cây liếc nhìn thiếu niên bên cạnh người cá, đột nhiên thở dài: "Phương pháp trồng hạt giống thì có lẽ tôi không cần nói nữa. Thưa Ngài, Quái vật vực sâu."

"!!!" Hạ Nặc kinh ngạc quay đầu nhìn người cá, không hiểu người cây có ý gì.

Người cây gọi người cá là quái vật vực sâu? Nghĩa là gì? Cô Toya không phải là người cá sao?

Cậu không nghĩ là do người cây nhìn nhầm, vì người cá và quái vật vực sâu vốn là hai loài khác nhau, dù thế nào cũng không thể lẫn lộn, cũng không ai có thể dễ dàng nhầm lẫn chúng.

"Xem ra người yêu Ngài còn chưa biết chuyện này." Mặc dù ngữ khí của người cây rất cung kính, nhưng vẫn không giấu được ác ý sâu xa trong lời nói.

Kể từ khi thay thế Công tước, anh ta đã hỏi quản gia thông tin về thiếu niên.

Kể từ đêm qua khi ăn miếng trả miếng với Nữ công tước ở cửa, mọi người đều rất rõ ràng về địa vị của thiếu niên trong lòng người cá.

Người cây vô cùng kinh ngạc khi nghe tin đó.

Tuy rằng anh ta chưa từng nhìn thấy thái độ dịu dàng của người cá đối với thiếu niên nhưng anh ta vẫn cảm thấy khó tin khi biết được mối quan hệ giữa hai người.

Liệu một con quái vật đến từ vực sâu có thể rơi vào lưới tình với một nhân loại?

Anh ta phát hiện ra danh tính của người cá nhờ vào lời nhắc nhở của Hạ Nặc. Mặc dù thiếu niên không biết nhưng anh ta biết rất rõ.

Có thể biết nhiều bí mật chưa biết đến như vậy, ngoại trừ việc để mắt đến mê cung, mọi chuyện xảy ra đều không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn. Cho nên không cần nghĩ về kẻ thứ hai nào có năng lực như vậy.

Đó là lý do tại sao anh ta rất ngạc nhiên sau khi biết được mối quan hệ giữa hai người. Nhưng nhìn thái độ của người cá đối với thiếu niên, anh ta có thể biết được đó không phải là giả, dù sao thì tình yêu và sự trân trọng từ trái tim dù có ngụy trang đến đâu cũng không thể che giấu được.

Quái vật vực sâu có một điểm yếu...

Người cây thở dài không biết phải nói gì, nhưng điều này không ngăn cản việc anh ta lợi dụng điểm yếu này để khiến quái vật cảm thấy có chút không vui - người cây là một sinh vật rất báo thù!

Nhưng trước sự ngạc nhiên của thiếu niên, người cá thực sự lại rất bình tĩnh khi đối mặt với những câu hỏi của cậu.

Hắn đứng dậy, khẽ mỉm cười và hoàn thành quá trình biến đổi từ người cá thành quái vật trong tích tắc.

Vây tai mờ đi và móng vuốt có màng trên lòng bàn tay biến mất, trên đầu quái vật xuất hiện một đôi sừng cong, đôi cánh đen khổng lồ mọc ra từ sau lưng nó, những chiếc lông vũ màu đen tung bay trong không trung và biến mất nhanh chóng sau khi rơi xuống đất.

Hạ Nặc theo bản năng đưa tay ra nhặt một mảnh lông vũ rơi xuống, kỳ lạ là nó không tiêu tán như những chiếc khác mà nằm yên bình trong tay thiếu niên.

"Anh chính là Kolorick!" Trong nháy mắt, hình ảnh người đàn ông đã cứu mạng cậu ngày đầu tiên khi vào trò chơi hiện lên trong đầu Hạ Nặc.

Sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang, khuôn mặt của người cá và ma vật lúc đó cuối cùng cũng trùng lặp trong đầu Hạ Nặc.

Nghĩ kỹ lại, có vẻ như ban đầu cậu lấy được viên tinh thạch để rút thẻ, rồi ký khế ước với ma vật, sau đó cậu tìm thấy người cá và nhận nhiệm vụ giúp tìm lại chiếc vòng cổ ...

Có thể có thể nói Kolorick là kẻ đã khởi đầu mọi chuyện, nhưng chuyện bây giờ là sao đây, Kolorick và người cá là cùng một người?

Đây không phải là điều nực cười sao?

Hạ Nặc nắm chặt chiếc lông vũ trong tay, không biết nên làm ra vẻ mặt gì.

"Tôi không có triệu hồi anh, nhưng anh lại có thể ở bên ngoài lâu như vậy sao?" Ngẩn ngơ hồi lâu, cậu lại hỏi về vấn đề khác.

Quái vật không ngờ thiếu niên lại phản ứng như vậy, cười thân thiện: "Những con quái vật khác đương nhiên không thể, nhưng ta là ngoại lệ."

"Thật xin lỗi vì đã lừa dối em, Trường An." Đôi mắt của quái vật cúi xuống, bị lông mi dày che phủ, đôi mắt như trước lộ ra tia sáng, "Em suy nghĩ lâu quá rồi, ta không chờ được câu trả lời."

".. " Hạ Nặc không bị lý do của hắn thuyết phục, mù quáng hỏi: "Muốn trả lời thì cứ trực tiếp hỏi tôi. Tại sao lại biến thành người cá để lừa tôi?"

"Ai ..." Quái vật thở dài một hơi, u sầu nói: "Xin em hiểu cho, ta đã chờ đợi cả ngàn năm rồi, rốt cuộc cũng gặp được một chủ nhân vừa ý nên không thể chờ thêm được."

"Bởi vì ta không thể kiềm chế được mong muốn gần gũi với em nên đã làm vậy."

Hạ Nặc: "......"

...Luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt u sầu của người đàn ông, mặc dù cậu biết đây có thể là hành động cố ý để lấy được sự đồng cảm nhưng trái tim Hạ Nặc cũng dịu lại.

Người cây ở một bên nghe mà ngơ ngác, mắt thấy thiếu niên hình như đã bị quái vật giả vờ đáng thương lừa gạt, vừa mở miệng định nói gì đó thì liền nhận được ánh mắt đe dọa, anh ta buộc phải ngậm miệng lại.

Thấy thái độ của thiếu niên đã thoải mái hơn, quái vật tiến lên một bước, thì thầm vào tai cậu: "Trước tiên hãy rời khỏi nơi này. Em muốn hỏi ta bất cứ vấn đề gì cũng được, ta sẽ nói mọi chuyện."

"Rời đi?" Hạ Nặc theo bản năng lặp lại, sau đó cảm giác được một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo mình.

Quái vật rung đôi cánh, ôm thiếu niên trong tay và bay ra khỏi cửa sổ phòng tiếp khách.

Trước khi rời đi, hắn còn liếc nhìn người cây đang ngồi trên ghế trong phòng tiếp khách, vẫn chưa hoàn hồn lại, rồi nhẹ nhàng nhếch khóe môi.

"!!!" Người cây kinh hãi, sau đó nhìn thấy môi quái vật khép mở, há miệng ra hiệu với anh ta: Có công và cũng có lỗi

Người cây sửng sốt một lát, hồi lâu sau mới dường như hiểu ra điều gì đó, đưa tay đập mạnh xuống bàn.

Hóa ra hắn đã lên kế hoạch cho việc này từ lâu!

Việc lợi dụng thân phận của người khác, quái vật đương nhiên không thể lừa gạt thiếu niên cả đời.

Nhưng làm thế nào để biết được sự thật này có thể chia thành nhiều tình huống.

Trường hợp xấu nhất là thiếu niên tự mình phát hiện, trong trường hợp này, người liên quan sẽ cảm thấy bị lừa dối mạnh mẽ nhất, quái vật sẽ khó có được sự tha thứ hơn rất nhiều.

Thứ hai là quái vật phải tự nói ra, nhưng điều này cũng cần phải tìm đúng thời điểm để không có vẻ đột ngột.

Cách tốt nhất là để người khác vạch trần, nhất là người này không có ý tốt, quái vật sẽ nhân cơ hội gây họa và diễn trò "Tôi quý bạn sâu sắc" - bằng cách này, sự chú ý của thiếu niên sẽ chuyển hướng sang người khác. Cũng như vậy, giá trị tức giận giảm đi, tự nhiên sẽ dễ dàng nhận được tha thứ hơn rất nhiều.

Còn chính anh ta lại đóng vai người ngoài "không có ý tốt" kia trong chuyện này, vạch trần sự thật và được quái vật cho rằng, công và hại đều ngang nhau.

Công tất nhiên là đã phơi bày sự thật cho hắn, còn lỗi là do anh ta làm điều đó hoàn toàn vì ác ý.

Khi cho rằng quái vật đã đoán trước được mọi chuyện sau khi phát hiện ra danh tính của mình, người cây cảm thấy hơi khó chịu.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cơn giận biến thành niềm vui và anh ta cười lớn.

Vậy anh ta bị lợi dụng thì sao, chẳng phải là do quái vật đã tính toán kỹ càng vì quá quan tâm đến thiếu niên đó ư?

Thứ này đánh bại thứ khác, một khi có điểm yếu, quái vật sẽ không còn mạnh như trước....

Hạ Nặc bị quái vật ôm vào lòng, chỉ có thể nghe được tiếng gió rít ở bốn phía. Ánh sáng và bóng tối trên bầu trời thay đổi, như thể du hành qua nhiều không gian.

Không bao lâu, Hạ Nặc cảm thấy trước mắt tối sầm, khi định thần lại thì đã ở trong một căn phòng, đồ đạc xung quanh quá quen thuộc, giống hệt như ngôi nhà cậu từng ở trên đường Noke.

Đang muốn nói gì đó, quái vật trước mặt bắt đầu thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường nhìn thấy, cuối cùng chỉ lớn bằng lòng bàn tay cậu, những lời định nói cũng lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng.

________

Tác giả có điều muốn nói:

Boss: Cách tốt nhất để được tha thứ.

Editor có điều muốn nói: Đúng là anh ta không thoát được cái danh hiệu náck thâm, tới giờ lại càng thâm hơn =))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.