Chương trước
Chương sau
"Tới đây nào." Người cá nói với cậu.

Hạ Nặc: "..."

Mặc dù ngoại hình của cô hầu như không khác gì con người nhưng vẫn có một số đặc điểm cho thấy sự khác biệt.

Ngón tay của nàng người cái dài hơn một chút, giữa các ngón tay có một lớp màng mỏng, khớp xương nổi hơn và đầu ngón tay có móng sắc nhọn.

Làn da của cô quá mức tái nhợt, lờ mờ nổi lên những mạch máu màu xanh nhạt.

Thanh âm của người cá phảng phất như có ma lực, Hạ Nặc ma xui quỷ khiến mà đặt tay lên. Sau đó bị xúc cảm lạnh lẽo kia làm giật mình, nhiệt độ cơ thể toàn bộ biến mất.

......Người cá, hẳn là động vật có vú nhỉ? Tại sao nhiệt độ cơ thể lại thấp như vậy?

Cậu bắt đầu suy nghĩ lung tung, dần dần bị người cá từng bước dắt xuống bậc thang dưới hồ.

Cô bé cứ như vậy bị lãng quên ở một bên nhìn cảnh tượng này. Cô bé trợn tròn mắt, cũng cong chân nhảy xuống hồ, nhưng lại chọn một chỗ cách bọn họ không gần cũng không xa.

Mình sẽ ở đây hóng chuyện, cô bé nghĩ.

Nhiệt độ của hồ nước vừa phải, theo như người hầu nói thì đây là nước dưới đáy biển sâu do chủ nhân theo đuổi chất lượng cuộc sống của bọn họ lấy về. Tuy nhiên Hạ Nặc lại không cảm giác được có gì đặc biệt.

Nửa người cậu ngâm mình trong nước, sóng nước dịu dàng vuốt ve thân thể cậu.

Hạ Nặc theo bản năng kéo chiếc áo choàng tắm lại, kích thước rất vừa người, chất vải nhẹ nhàng mềm mại như lời người hầu kia nói. Cũng vì như vậy mà đôi khi Hạ Nặc lại sinh ra ảo giác rằng nó không hề tồn tại.

Nàng người cá chú ý tới động tác của cậu, ánh mắt nhìn theo ngón tay thiếu niên dừng lại trước ngực cậu, đột nhiên mỉm cười: "Đúng rồi, trước đó cậu nói đến đây để hỏi chuyện về vòng cổ đúng không?"

Hạ Nặc theo ánh mắt của cô không khỏi cúi đầu, có chút thắc mắc: Có lộ ra cái gì đâu, cô ấy đang nhìn gì vậy?

Lúc này cậu ngược lại cảm thấy vô cùng may mắn vì cái áo choàng tắm này không thấm nước.

Nghe được lời của tiểu thư người cá cậu mới nhớ tới mục đích của hôm nay đến đây, vội vàng trả lời: "Đúng vậy, tôi cố ý nhận nhiệm vụ này, không biết tiểu thư có thể cho chúng tôi thông tin chi tiết về sợi dây chuyền bị mất của mình hay không?"

"Nói chuyện với tôi không cần dùng kính ngữ." Tiểu thư người cá nói như vậy trước, sau đó cô khẽ nhíu mày suy tư một phen, một lát sau mới có chút không xác định hỏi: "Cái cậu nói là cái nhiệm vụ tôi đưa ra ba tháng trước sao?"

Nhìn thấy Hạ Nặc gật đầu, cô làm ra bộ dáng nghi ngờ: "Lạ nhỉ, nhiệm vụ này độ khó cũng không cao, vì sao lâu như vậy mà chỉ có một mình cậu đến nhận?"

Không phải tất cả người chơi đến đều bị cô đuổi đi sao!?

Trong lòng Hạ Nặc oán thầm, sau đó cậu liền nghe được nàng người cá nói với giọng điệu như chợt nhận ra: "Đây có lẽ chính là sự sắp đặt của số phận!"

Hạ Nặc: "..."

"... Sợi dây chuyền bị mất của cô có gì đặc trưng không?" Cậu cố gắng kiềm chế để không chửi ra, đưa đề tài trở lại quỹ đạo.

"Để tôi ngẫm lại..." Tiểu thư người cá hơi nhếch khóe môi, giấu đi vẻ trêu chọc trong mắt: "Đó là một sợi dây chuyền bạch kim, mặt trên khảm hai mươi sáu viên hồng ngọc máu bồ câu, phía dưới mặt có một chiếc nhẫn kim cương hồng hình trái tim. Là tín vật định tình năm đó cha tặng cho mẹ tôi."

"Vậy tại sao nó bị mất?" Hạ Nặc ghi nhớ chi tiết của vòng cổ, tiếp tục hỏi.

"Có lẽ là bị trộm?" Tiểu thư người cá hời hợt nói: "Lúc trước tôi tham gia yến hội của nữ công tước, khi lễ phục bị hắt rượu lên tôi đã đi thay quần áo. Sau đó liền phát hiện vòng cổ không cánh mà bay. Hiện tại nhớ lại đó hẳn là đã sớm có âm mưu."

"Thứ cho tôi nói thẳng..." Hạ Nặc do dự một lát vẫn nói: "Tôi cảm thấy hình như cô cũng không vội với chuyện tìm lại sợi dây chuyền? "

Tiểu thư người cá gật đầu, tự nhiên nói: "Quả thật là như vậy."

Tại sao vậy? Hạ Nặc có hơi thắc mắc, nhiệm vụ đã nói rõ đó là một sợi dây chuyền "yêu quý" của tiểu thư người cá, lại là tín vật định tình của cha mẹ cô, hẳn là phải ý nghĩa đặc biệt chứ?

Nàng người cá nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cậu: "Bởi vì trước đây không cần."

Hạ Nặc càng thêm khó hiểu, bị ánh mắt người cá nhìn chăm chú khiến tim cậu không tự chủ được đập nhanh hơn: "Vì, vì sao?"

"Cái dây chuyền kia thực ra không quan trọng, quan trọng là chiếc nhẫn phía trên, cha mẹ đã truyền nó cho tôi là muốn dùng làm tín vật định tình của tôi."

Tiểu thư người cá trong mắt hàm chứa ý cười, thanh âm của cô không biết vì sao trở nên có chút trầm thấp, đuôi cá nhẹ nhàng đong đưa. Cô bất động thanh sắc kéo gần khoảng cách với thiếu niên.

Hạ Nặc có chút mờ mịt nhìn cô, không phát giác ra khoảng cách giữa hai người đang không ngừng rút ngắn.

"Lúc trước không cần là vì tôi chưa tìm được đối tượng có thể trao nó, nhưng hiện tại đã khác."

Đồng thời khi nói ra những lời này, tiểu thư người cá đã bơi đến trước người Hạ Nặc, từ trên cao nhìn xuống cậu.

Lúc này Hạ Nặc mới phát hiện dáng người của tiểu thư người cá quá cao lớn, cô đứng ngược sáng nên tạo ra bóng tối hoàn toàn bao phủ cậu.

......

"Trường An, Trường An..." Cô bé gọi tên Hạ Nặc, giọng nói không biết vì sao có hơi kỳ lạ: "Nếu như anh cảm thấy khó xử thì cứ từ chối cô ấy là được rồi..."

"Không, không liên quan gì đến chuyện kia..." Hạ Nặc lắc đầu, không nói ra thắc mắck của mình.

Lúc này bọn họ đang ngồi trong một căn phòng mà tiểu thư người cá cố ý chuẩn bị trước đó, hơn nữa còn bị cô mời qua đêm tại biệt thự.

Những gì cô bé đang nói là về cuối cuộc trò chuyện buổi sáng, tiểu thư người cá đã đưa ra một đề nghị.

"Nếu sợi dây chuyền bị mất ở dinh thự của nữ công tước, vậy chuyện này tất nhiên không thoát khỏi quan hệ với cô ta."

"Nữ công tước gần đây muốn tổ chức một vũ hội hóa trang, cậu có thể lấy thân phận bạn trai của tôi để tham gia và tìm manh mối, biện pháp này thế nào?"

Ngay từ đầu Hạ Nặc chưa phát hiện ra có gì không đúng, cho đến khi nhìn thấy tiểu thư người cá nhếch khóe môi, cậu mới phản ứng lại: "Vũ hội hóa trang?"

Không phải là... Cậu sẽ mặc quần áo phụ nữ đó chứ?

Tiểu thư người cá gật đầu, giống như là không biết vì sao cậu kinh ngạc: "Đây là ý của một con người nói cho cô ấy, không thể không nói tộc các cậu có nhiều ý tưởng thú vị thật đấy."

Tuy nhiên Hạ Nặc lại sắp bị lừa chết bởi cái tên nào đưa ra ý tưởng kia, cậu cố gắng vùng vẫy: "Tôi không thể tham dự vũ hội với tư cách khác sao? Ví dụ như người hầu, bảo vệ hay bạn nhảy?"

Tiểu thư người cá nở nụ cười, không chút lưu tình chọc thủng ảo tưởng của cậu: "Cưng à, cậu vừa không biết lái xe, dáng người cũng không phù hợp với tiêu chuẩn bảo vệ, về phần người hầu..."

Cô cố ý kéo dài giọng: "Chúng tôi chưa bao giờ thuê con người làm người hầu. Vả lại khí chất trên người cậu cũng không giống đi hầu hạ người khác, mà ngược lại giống một tiểu thiếu gia sống an nhàn sung sướng."

Nhưng mà giống nhất vẫn là một con vật nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay.

Câu nói này quanh quẩn trong đầu cô, chung quy vẫn không nói ra.

"Hơn nữa trong vũ hội những người đàn ông khác đều mặc trang phục nữ, cũng không có gì mất mặt." Tiểu thư người cá bổ sung: "Hơn nữa Trường An của tôi... Cậu sẽ là người đẹp nhất hôm đó."

Hạ Nặc không chú ý tới bị người ta xưng hô chiếm tiện nghi, cậu có chút chán nản cúi đầu rách nát nghĩ: "Áo choàng tắm cũng đã mặc rồi, trang phục nữ chẳng lẽ có cái gì quan trọng sao?"

Không biết có phải là bởi vì đã nghĩ thông suốt hay không mà cậu cư nhiên đối với việc này không kháng cự nữa, ngược lại có chút nóng lòng muốn thử.

Lúc trước không muốn mặc cái áo choàng tắm kia là do cảm thấy xấu hổ và lo lắng vì để lộ cơ thể. Nhưng bây giờ bảo cậu mặc một bộ lễ phục dài kín mít thế thì cậu cũng không bài xích lắm.

Suy cho cùng, sống trong xã hội hiện đại, nơi thông tin bùng nổ thì việc thấy các ông lớn trong trang phục nữ không phải là hiếm.

Hơi ngại khi nói ra nhưng Hạ Nặc thật sự có hơi tò mò về trang phục nữ.

Thử một lần cũng không phải là không thể, hơn nữa cậu còn có nhiều "chị em khó tính" như vậy.

Trở lại hiện tại, cô bé không biết về sự thay đổi tâm lí này của cậu, nghe thấy câu phủ nhận còn tưởng rằng cậu chịu không nổi, chỉ là cứng miệng không muốn thừa nhận mà thôi.

Nhìn ánh mắt "Tôi biết, tôi sẽ không nói ra." của cô bé, Hạ Nặc có chút dở khóc dở cười.

"Em hiểu lầm rồi, thật sự không phải..."

Nhưng dù có giải thích thế nào đi nữa thì cô bé có lẽ cũng chỉ coi cậu là đang nói suông nhỉ?

Thật ra Hạ Nặc không phải vì trang phục nữ sắp tới phải mặc mà phát sầu, cậu chỉ nhớ lại cảnh tượng buổi sáng khiến cậu kinh ngạc.

Khi thân thể người cá không ngừng đến gần, khí tức của hai người càng hòa quyện vào nhau. Cậu không biết có phải bởi vì đặc tính chủng tộc của tiểu thư người cá hay không mà hô hấp của cô mang theo cảm giác ẩm ướt và trong lành giống như đại dương. Làm cho cậu lập tức nghĩ đến nước hoa mùi muối biển.

Ánh mắt của cậu không tự chủ được hạ xuống, hơi sợ hãi chống lại đôi mắt giống mang theo ma lực của cô. Nhưng vì vậy mà cậu lại phát hiện ra một chuyện cực kỳ quái dị.

— Từ góc độ của cậu nhìn thấy trên cổ tiểu thư người cá xuất hiện một chỗ nhô ra không rõ ràng đã được cổ áo che đi.

"Giới tính của người cá có cố định không?" Hạ Nặc đột nhiên hỏi.

Cậu nhớ rằng có một số cuốn tiểu thuyết hoặc vở kịch nói rằng người cá được tự do chuyển đổi giới tính.

Cô bé sửng sốt và trả lời: "Có chứ."

Nếu Hạ Nặc hỏi ai khác cậu có lẽ sẽ nhận được một câu trả lời không chắc chắn, nhưng cô bé biết khá rõ: "Ngay sau khi người cá được sinh ra, giới tính của nó đã được quyết định. Hơn nữa, trong tộc người cá thì tỷ lệ nam giới thấp hơn nhiều so với nữ giới."

Cô bé dường như biết Hạ Nặc đang nghĩ gì: "Anh đã đọc mấy câu chuyện về người cá có thể tự do chuyển đổi giới tính khi trưởng thành hả? Có lẽ ở các thế giới khác sẽ có thiết lập như vậy, nhưng thế giới này thì không."

Hạ Nặc "Ồ" một tiếng, nghe cô bé hỏi: "Sao anh đột nhiên hỏi như vậy?"

Cậu không chắc chắn liệu cảnh mình nhìn thấy vào buổi sáng có đúng hay không, chỉ lắc đầu: "Không có gì, chỉ đột nhiên tò mò thôi."

Cô gái nhỏ ngược lại không hỏi nữa, chỉ lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.

"Trường An thân mến, tôi có thể vào được không?" Cánh cửa đột nhiên bị gõ, bên ngoài truyền đến tiếng của nàng người cá.

Từ khi cuộc trò chuyện buổi sáng kết thúc, nàng người cáliền tự mình thay đổi xưng hô cho Hạ Nặc, cô nói cậu phải thích ứng trước một chút để tránh lộ ra trong vũ hội.

Lý do này cực kỳ chính đáng khiến Hạ Nặc không có cách nào phản bác, đành phải tùy ý cô xưng hô mình như vậy.

Không biết vì cái gì, tuy rằng là diễn trò nhưng bốn chữ này ở trong miệng cô giống như được bọc trong mật ong trên đầu lưỡi, mềm mại và ngọt ngào khó tả.

Sau khi Hạ Nặc nghe nhiều đã không còn rùng mình như lần đầu, ngoài ý muốn thành quen.

"Mời vào." Cậu chống ánh mắt trêu chọc của cô bé, bình tĩnh nói.

Sau đó cậu liền nhìn thấy tiểu thư người cá mở cửa, chỉ huy người hầu mang vào vài cái rương.

"Đây là cái gì?" Hạ Nặc nhìn mấy cái rương nặng trịch, trong đôi mắt tròn lóe lên ánh tò mò.

Người cá mỉm cười, bảo người hầu mở rương ra, trong nháy mắt cả căn phòng phát sáng lấp lánh chói mắt từ các loại trang sức, vải vóc rực rỡ sang trọng, đủ loại quạt gấp bằng vàng, ngà voi và đá quý lấp lánh từ tay cầm của chúng.

Hạ Nặc trợn mắt há hốc mồm nhìn, trong lòng cậu đột nhiên sinh ra một dự cảm không ổn, cậu nhìn về phía người cá thăm dò hỏi: "Mấy thứ này..."

"Đều là chuẩn bị cho cậu." Tiểu thư người cá khẽ gật đầu, chứng thực suy đoán của cậu.

Lúc này tiểu thư người cá đã thay một bộ váy dài trắng tinh nhìn không ra giới tính, mái tóc đen như rong biển thả xuống trước ngực. Đuôi cá đứng lên chống đỡ thân thể của cô, không biết có phải vì có nó hay không mà chiều cao của tiểu thư người cá thoạt nhìn đã đạt tới hai mét.

Hạ Nặc: "..."

Cậu đột nhiên cảm thấy mình không muốn đứng chung một chỗ với tiểu thư người cá thì làm sao bây giờ?

Nghĩ như vậy, ánh mắt của cậu không tự chủ được nhìn về phía cổ của cô, nơi đó vẫn như cũ bị cổ áo che kín, tạm thời không nhìn ra bất kỳ khác thường nào.

Tuy nhiên việc cấp bách trước mắt là muốn từ chối những trang sức vừa nhìn đã biết là rất quý giá này, Hạ Nặc nhìn mấy cái rương trên mặt đất nói: "Cho dù muốn đi dự tiệc cũng không cần nhiều đồ như vậy chứ?"

"Cậu không thích sao?" Tiểu thư người cá trực tiếp hỏi.

"Không phải vấn đề có thích hay không, chúng quá đắt..." Hạ Nặc có chút khó xử.

"Nếu không phải không thích là tốt rồi." Người cá mỉm cười, hoàn toàn không để ý tới lời từ chối của Hạ Nặc.

Cô chỉ cho cậu từng thứ một: "Những thứ này được sử dụng để cắt may trang phục cho cậu. Cũng không làm nhiều, có lẽ mười lăm bộ là đủ."

"Mười lăm bộ? Còn nói là không nhiều sao?" Hạ Nặc theo bản năng hỏi.

Chỉ tham dự một bữa tiệc mà cần phải chuẩn bị nhiều quần áo như vậy!?

"Bởi vì vũ hội tổ chức trong ba ngày." Cô bé đột nhiên xen vào, ánh mắt nhìn cậu tràn ngập đồng tình: "Mở đầu một bộ, kết thúc một bộ. Mỗi ngày vào buổi sáng, chiều và tối đều phải thay một bộ khác. Còn lại dùng để đề phòng tình huống bất ngờ, ví dụ như bị làm bẩn."

"Đồng thời đồ trang sức và quạt trong tay cũng phải thay đổi cho phù hợp với lễ phục. Những quy định ngầm này đều là vì biểu hiện tài chính dồi dào và địa vị cao quý của khách tham dự."

Hạ Nặc: "..."

Các bữa tiệc trong thế giới thực không cần phải mất nhiều thời gian như vậy!

Hơn nữa lúc trước bởi vì nguyên nhân thân thể, cậu cũng không có tham gia mấy buổi tiệc. Hiện tại gặp phải loại tình huống này cậu chợt cảm thấy choáng váng.

Tiểu thư người cá gật đầu, cư nhiên còn có chút tiếc hận nói: "Nếu như kịp thời gian là tôi phải chuẩn bị thêm mấy món nữa đó..."

Hạ Nặc: Bây giờ tôi đổi ý có kịp không?

Hiển nhiên là đã không còn kịp rồi.

Nàng người cá nhiệt tình hướng dẫn người hầu trải từng tấm vải ra để cậu lựa chọn: "Cậu thích loại vải nào?"

"Đỏ, xanh hay vàng?"

"Màu đỏ có màu đỏ ngọc trai, màu đỏ anh đào, màu đỏ bạc... Màu xanh có xanh sapphire, xanh con công, xanh hồ nước... Màu vàng có màu vàng chanh, vàng ô liu, vàng nhạt..."

"Mảnh vải nhuộm đá ánh sao này cũng rất tốt, nhìn như bầu trời đầy sao..."

Hạ Nặc choáng váng, không biết vải lại có nhiều màu sắc như vậy, nhưng cô bé lại tỏ ra thích thú và thào luận cùng người cá.

"Màu này đẹp hơn, hợp với nước da của anh trai nhỏ..."

"Ngươi cũng có thể cân nhắc màu đen này, nó rất hợp với mắt của Trường An..."

Hạ Nặc: "..."

Cậu đột nhiên không hài lòng với vóc dáng của mình - tại sao cậu không thể cao hơn?

Nếu cậu có dáng người giống tiểu thư người cá thì đã có thể trực tiếp mặc bộ quần áo trước đây của cô ấy mà không cần phải chịu đựng kiểu tra tấn này!

Không có sự tham gia của cậu, cô bé và tiểu thư người cá vui vẻ chọn màu, chất liệu của mười lăm bộ váy. Đồng thời chọn trang sức và quạt phù hợp, cuối cùng người cá nói: "Cậu nhớ đi ngủ sớm nhé. Ngày mai chúng ta sẽ đến tiệm may của cô nhện để đo kích thước."

Hạ Nặc ngơ ngác gật đầu, cậu thực sự cần được nghỉ ngơi.

Cô bé cuối cùng cũng rời khỏi phòng, thâm hiểm nói: "Em quên chưa nói, anh trai nhỏ à, khi người cá tán tỉnh bạn tình cô ấy cũng rất thích khoe khoang tài chính và địa vị của mình đó."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.