Sau khi Tần Thất Bảo khôi phục trí nhớ, tất nhiên cũng khôi phục thực lực ban đầu, thật ra sức mạnh của cô vẫn luôn ở đây, chẳng qua không biết sử dụng thế nào mà thôi.
"Vẫn tìm ở đây sao? Lúc nãy chúng ta đã tìm ở trên lầu 7 một lần rồi." Nhìn thấy Tần Thất Bảo muốn tìm ở lầu 7, Phó Thành lên tiếng nhắc nhở.
"Tìm thêm một lần nữa, lần này chúng ta nhất định phải tìm kiếm thật cẩn thận, dùng pháp thuật để tìm xem."
Cô gái lấy một lá bùa không từ trong tay áo ra, lá bùa này cô vừa mới lấy trong ba lô của mình, dùng ngón tay vẽ vài nét trên đó, lá bùa vàng tự động bay lên giữa không trung, giống như một cái rada, nhanh chóng khám xét lầu 7 một vòng.
Lúc trước không giữ lại thứ gì của nữ quỷ áo trắng cả, móng tay hay là thứ đồ bên người, cho nên không thể trực tiếp dùng sưu hồn thuật, nhưng Tần Thất Bảo rất quen thuộc với quỷ khí, lấy một phần thần thức rót vào lá bùa, nếu phát hiện ra mục tiêu lá bùa sẽ lập tức phản hồi.
Hai người đứng trên cầu thang, Tần Thất Bảo điều khiển lá bùa lục soát từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, cẩn thận tra xét một lần, ngay cả phòng khám khẩn cấp lẫn nội viện kế bên cũng không tha, kết quả cuối cùng là, nữ quỷ áo trắng không hề ở trong bệnh viện.
"Nó không có ở trong bệnh viện? Phải chăng do hồi nãy Thiên sư tỷ tỷ kích hoạt Ngũ Lôi phù nó nhân cơ hội chạy trốn rồi?" Lưu Vũ suy đoán nói.
"Có lẽ là vậy." Tần Thất Bảo gật đầu, cũng không nóng vội, tối nay chỉ là mở màn, chỉ cần nữ quỷ áo trắng kia chưa hồn bay phách tán, thì cô sẽ có cách tìm nó ra.
Hai người trở về phòng, điện thoại Phó Thành bỗng nhiên vang lên, mở ra xem, là tin nhắn của Chân Nguyên đạo trưởng.
Chân Nguyên đạo trưởng nhắn tin nói rằng chuyến bay của sư điệt ông ta đã thay đổi, sáng ngày mai sẽ tới sân bay Yên Kinh, bảo anh đến mang đồ đi giao giùm.
Thật ra sau khi Chân Nguyên đạo trưởng chỉ Phó Thành chú ngữ của Ngũ Lôi phù thì bắt đầu lo lắng, chung quy cảm thấy chuyện tình không đơn giản như vậy, sợ kéo dài thêm hai ba ngày sẽ gặp chuyện không may, vì thế cẩn thận suy nghĩ xong liền nhắn tin cho Phó Thành.
...
"Giao đồ tới tiệm quan tài?"
Trước đó Tần Thất Bảo không chú ý những thứ này, hiện tại thấy tin nhắn, suy nghĩ cẩn thận cảm thấy hành vi của lão đạo sĩ này có chút kì quái.
"Sao thế Thất Bảo? Việc giao đồ cho bên kia có vấn đề gì sao?" Phó Thành trông thấy bộ dạng suy nghĩ sâu xa của cô, liền mở miệng hỏi.
"Em nhớ anh từng nói đạo sĩ kia giúp anh mở thiên nhãn, nhưng lại không nhận tiền công, chỉ cần anh giao đồ giúp ông ta?" Tần Thất Bảo ngẩng đầu nhìn anh.
"Chân Nguyên đạo trưởng nói mở thiên nhãn rất đơn giản, chỉ cần giúp ông ta làm việc kia là được rồi, không cần trả tiền." Phó Thành gật đầu nói.
"Thế thì thật kì lạ, mặc dù mở thiên nhãn không phức tạp lắm, nhưng sẽ tiêu tốn rất nhiều đạo lực." Tần Thất Bảo nghe vậy, ánh mắt khẽ di chuyển, trực giác của cô mách bảo việc này không đơn giản.
"Anh nói Chân Nguyên đạo trưởng kia tự xưng là chân nhân, đạo sĩ cấp bậc chân nhân mở thiên nhãn cho người khác, không thể không lấy tiền công được."
"Ý của em là... đạo sĩ mở thiên nhãn cho người khác đều phải lấy tiền công sao?" Phó Thành nghe vậy liền nhíu mày.
"Nếu không phải người quen, cho dù là em, em cũng sẽ lấy tiền." Tần Thất Bảo nói.
Phó Thành nghe xong lập tức trầm mặc, Thất Bảo là thiên sư, ngay cả thiên sư cũng lấy tiền, theo lý thuyết mà nói không thể tiện tay mở giúp thiên nhãn, tất nhiên Chân Nguyên đạo trưởng đã nói dối anh.
"Em nhớ năm ngoái bản thân từng mở giúp người ta, bởi vì là người quen, cho nên chỉ lấy một vạn đồng, nếu như là đạo sĩ khác, đặc biệt là cấp bậc chân nhân, mở một lần cần một ngày điều tức, tiền công ít nhất cũng trên mười vạn."
Tần Thất Bảo nhìn thấy sắc mặt Phó Thành không tốt lắm, liền kéo tay anh, nhéo nhéo ngón tay của anh an ủi, "Thật ra cũng không hẳn là chuyện xấu, nói không chừng ông ta muốn anh giao đồ gì đó rất quan trọng, vừa vặn bên Yên Kinh không có ai, nên mượn cớ này làm thù lao."
"Không sao, ngày mai em đi cùng anh."
"Hi vọng là vậy." Người đàn ông thở dài, ôm cô gái vào lòng, có chút áy náy nói, "Là anh không cẩn thận, em vừa mới khôi phục trí nhớ đã làm phiền em rồi."
"Không phiền gì cả, em thích ở cùng với anh mà." Tần Thất Bảo chủ động cọ cọ trong lòng anh, ngẩng đầu lên nói, "Chẳng phải anh mạo hiểm đi mở thiên nhãn vì muốn bảo vệ em sao?"
Nếu như là chuyện của người khác, với tính tình của cô sẽ không xen vào việc của người ta, nhưng bác sĩ Phó thì khác, anh ấy là bạn trai của mình, chuyện của bạn trai tất nhiên phải quản!
Trên lý thuyết mà nói Tần Thất Bảo vốn là người lạnh lùng, lúc trước người theo đuổi cô cũng không ít, người xuất sắc hơn bác sĩ Phó rất nhiều, nhưng cô hoàn toàn không có cảm giác với những người đó.
Phó Thành xem như may mắn, ở tại thời điểm không ai tin tưởng cô thì anh đã giơ tay ra.
"Bảo Bảo, em có thể nói cho anh biết lý do vì sao em mất trí nhớ không?"
Phó Thành nghe cô kể chuyện trước kia, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt cô giống như ngày thường, hỏi.
Ngày trước không biết, hiện tại biết cô nương của anh vô cùng lợi hại, như vậy lại càng đối lập, lập tức cảm thấy đau lòng, cho nên cô bị cái gì đả kích đến mất trí nhớ, không có sức mạnh bị ma quỷ khi dễ?
"Lúc trước em nhận được yêu cầu, bắt một hồ yêu hại người trên núi Tây Giao." Tần Thất Bảo suy nghĩ, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Hồ yêu kia quá lợi hại đả thương em sao?" Phó Thành hỏi.
"Hồ yêu này không có gì lợi hại, nhưng rất giỏi ở việc ẩn núp và biến hóa, cuối cùng cũng bị em bắt được, đánh với em không quá ba chiêu, thì đầu hàng rồi!" Tần Thất Bảo nói xong giận dữ nắm chặt quả đấm.
"Có điều em không biết ai đã để lộ tin tức này ra, thời điểm bắt hồ yêu xuống núi, bị người khác ám toán, mấy tà sư kia chuẩn bị mai phục, mà lực chú ý của em chỉ đặt trên người hồ yêu, không may bị trúng chiêu."
"Em có biết là ai không?" Phó Thành nghe vậy giơ tay nắm lấy bàn tay cô, bọc lại trong bàn tay to lớn của mình.
"Không biết, nhưng em nghi ngờ vài người, đợi sau khi rời khỏi đây em sẽ tìm bạn bè hỏi thăm một chút, thăm dò xem bọn họ có ý xấu hay không, sẽ biết thôi."
Tần Thất Bảo thoát khỏi tay Phó Thành, quay đầu lấy một lá bùa trong ba lô ra, ở trước mặt anh biến nó thành người giấy.
"Bác sĩ Phó, kế hoạch bữa trước của chúng ta không thể thực hiện rồi, ngày mai em phải xuất viện."
"Nhưng mà "bệnh" của em còn chưa khỏi, cũng không có người nhà tới xin xuất viện, khẳng định bên phía chủ nhiệm sẽ không đồng ý, hiện tại lời nói của anh không thể được chấp thuận, gần đây lãnh đạo cực kì có ý kiến với anh."
Nếu Thất Bảo tự tiện ra ngoài, bệnh viện không tìm được người sẽ báo án, một khi báo cảnh sát, bắt được người về sẽ gian giữ ở nội viện một thời gian, nội viện là chỗ nào chứ, ngay cả thân phận của Phó Thành cũng khó lòng đi vào.
"Em biết, cho nên em làm người giấy."
Tần Thất Bảo cười thả người giấy xuống đất, sau đó giựt một cọng tóc của mình đặt lên, vẽ trên không vài nét, lá bùa đột nhiên phát ra ánh sáng, khiến Phó Thành không chịu được phải nắm mắt lại, lúc mở mắt ra, liền thấy trước mặt có thêm một "Tần Thất Bảo".
"Người giấy có thể biến thành thật sao?! Có thể nói chuyện không?" Phó Thành nhìn "Tần Thất Bảo" trước mặt, vẻ mặt kinh hoảng, người giấy có thể biến thành người thật, lại không khác gì người thật, nếu không nói ra hoàn toàn không phân biệt được thật giả.
"Dĩ nhiên là được." Thiếu nữ cười khanh khách mở miệng nói, sau đó giơ tay điểm lên người giấy, sắc mặt cứng ngắc của nó lập tức biến thành tươi vui sống động.
"Bác sĩ Phó, anh thích em không?"
"Tần Thất Bảo" trước mặt chủ động đi tới trước mặt Phó Thành, ngẩng đầu, đỏ mặt, mắt to xinh xắn, Phó Thành sợ đến mức phải lùi sát về phía cánh cửa.
"Bác sĩ Phó anh không cần Thất Bảo nữa sao? Anh đã nói sẽ bảo vệ em mà!"
"Tần Thất Bảo" tiến lên vài bước, giơ tay lắc lắc cánh tay người đàn ông, giọng nói mềm nhũn, vẻ mặt cực kì oan ức, thực sự giống y đúc Tần Thất Bảo!
"Bảo, Bảo Bảo, em bảo cô ấy đừng kéo anh nữa!" Phó Thành muốn đẩy nó ra, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của nó là Thất Bảo, cho nên lúc này đầu óc loạn thành một đống, cảm thấy hết sức đau đầu.
"Thế nào bác sĩ Phó, giống em không?" Cô gái cười hì hì chạy lên, vỗ một cái vào lưng "Tần Thất Bảo", sau đó người sống lập tức biến thành người giấy mỏng manh, rơi xuống mặt đất.
"Em làm như thế nào vậy?" Phó Thành nhìn thấy người trước mặt biến mất, liền nặng nề thở ra, nhấc tay lau trán, cảm thấy đã ra không ít mồ hôi lạnh, hai cái Thất Bảo, việc này quá kích thích rồi!
"Chỉ là pháp thuật bình thường thôi, chính là chướng nhãn thuật (thuật che mắt),bỏ tóc lên là có thể thi pháp cho người giấy biến thành bộ dáng người nọ, hành động lời nói đều giống nhau." Thiếu nữ giải thích nói.
"Nhưng, vừa nãy nó đụng vào anh, làn da cũng giống như người thật vậy!" Phó Thành kinh hãi nói.
"Chắc chắn rồi, đây cũng là chướng thuật, nếu chỉ giống thôi, bị người ta đụng vào liền lộ tẩy? Em sẽ không phạm phải sai lầm đơn giản như vậy." Tần Thất Bảo nói.
"Vậy bây giờ người giấy này..." Phó Thành nhìn người giấy trên đất, sắc mặt có chút quái dị.
"Người giấy này trước mắt em để trong tủ, ngày mai khi em đi cùng anh giao đồ sẽ kích hoạt, đến lúc đó bác sĩ Phó phải giúp em một việc, không thể để nó chạm vào máu, một khi người giấy dính máu của người khác, bộ dạng sẽ biến hóa, bị người khác bắt gặp liền khó nói rồi."
Tần Thất Bảo nhặt người giấy lên, đi đến trước bàn bỏ vào trong ngăn kéo, lấy bao tay đè lên.
"Cho nên ngày mai em muốn đi?" Phó Thành nghe vậy trong lòng có chút buồn phiền, Thất Bảo có thể xuất viện là chuyện tốt, nhưng cứ như vậy, bọn họ không thể thường xuyên gặp mặt rồi.
"Ừm, sáng mai em ra ngoài thuê nhà, tốt nhất là có thể dọn vào ở liền, chẳng cần phải ở khách sạn làm chi." Tần Thất Bảo nói.
Mấy ngày này cô chắc chắn sẽ đi Yên Kinh tìm đồng môn và bạn bè đạo sĩ khác, tính toán cho dù không thuê được nhà cũng sẽ không ở bệnh viện, bởi vì ra vào đều phải tránh né người, thật sự rất bất tiện.
"Em không có chỗ ở trong Yên Kinh? Hay là ở nhà anh đi, một mình anh ở nhà, phòng rộng, lại nhiều phòng trống, có thêm một người tuyệt đối không vấn đề gì!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]