Chương trước
Chương sau
Edit: Hồ ly lông xù

Beta: Đại tổng quản

Cô gái nằm trong lòng người đàn ông, dựa vào lồng ngực anh, nghe thấy nhịp đập từ trái tim anh, từng nhịp từng nhịp, vô cùng mạnh mẽ, mà trên người của anh có kim quang, như anh nói, ánh vàng lóng lánh bao phủ cơ thể cô, giống như một chiếc ô bảo vệ.

Tần Thất Bảo đưa tay vòng qua cổ Phó Thành, thoải mái lắng nghe nhịp tim anh, sợ hãi dần lắng xuống, tiếp tục đi xung quanh cánh rừng âm u, cảm giác có bác sĩ Phó bên cạnh, cũng không còn quá kinh khủng như vậy nữa.

""Đã tới chưa? Đi tiếp sẽ lên đến đỉnh núi.""

Cả đoạn đường đi, mấy viên cảnh sát không hề có nửa lời ca thán, mắt thấy sắp ra khỏi cánh rừng, đến đoạn đường bậc thang dẫn thẳng lên đỉnh Tây Sơn, lúc này mới có người dừng lại hỏi.

""Sắp đến nơi rồi, nó ở bên kia đỉnh núi."" Sau khi Tần Thất Bảo hỏi qua Lưu Tiểu Vũ, rồi trả lời lại, cô thấy được phó đội trưởng Lưu có phần mất kiên nhẫn rồi.

""Ý cô là đi qua đỉnh núi này?""

Ngón tay Lưu Chân chỉ lên đỉnh núi trước mặt hỏi, hắn chính xác có chút bất mãn, theo hắn thấy lần này đi phán án đúng là vớ vẩn.

Cô gái kia là bệnh nhân, có thể nói năng lung tung, nhưng bọn hắn không thể cứ tin theo được, trong cục còn rất chuyện cần phải xử lý, dẫn nhiều người lên Tây Sơn như vậy, đi loanh quanh nơi này nửa ngày rồi trở về tay không, cô ta coi đây là leo núi giải sầu sao? Họ đâu có nhiều thời gian rảnh rỗi đến vậy a!

""Không phải trên đỉnh núi, chính là mảnh đất nhô lên ngay phía trước kia.""

Lưu Chân thấy mọi người im lặng, không nhịn được đi về phía Phó Thành nói vài câu, dù sao, tất cả những rắc rối ngày hôm nay đều do anh ta, làm bác sĩ không đi chữa bệnh cho bệnh nhân, mà còn giúp cô ta làm bậy, kết quả chưa kịp mở miệng, đã bị cô gái nhỏ ngắt lời.

""Chỗ nào có mảnh đất nhô lên?""

Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, phát hiện ở phía tây, ngay trước hướng tay cô chỉ quả thật có một mảnh đất nhỏ hơi nhô lên, do được bụi cây che chắn, nếu không quan sát cẩn thận sẽ không nhìn thấy.

Lưu Chân muốn hỏi tỉ mỉ vài câu, phía sau mảnh đất truyền đến một tiếng thét chói tai của phụ nữ, mấy viên cảnh sát nghe thấy tiếng động lập tức chạy tới, sau đó những người khác cũng hét lên vì sợ hãi, xung quanh lại một lần nữa hỗn loạn.

""Chúng ta qua đó xem thử?"" Phó Thành ôm cô gái nhỏ trong ngực, nhẹ giọng hỏi.

""Uhm... tôi giống như nghe thấy giọng nói của chị Tiểu Hồng."" Tần Thất Bảo nhìn chằm chằm vào mô đất, do dự mà gật đầu.

Thật ra cô không chỉ nghe thấy giọng nói của Triệu Lỵ Hồng, mà còn nghe thấy tiếng thét chói tai của anh linh, hai đứa trẻ dường như thấy được cảnh tượng gì đó mà mất khống chế, tiếng thét rất dữ tợn, suýt chút nữa Lưu Tiểu Vũ cũng không áp chế được.

...

Phó Thành vừa ôm Tần Thất Bảo vừa vén bụi cây hai bên đường bước về phía mô đất, một người đàn ông và một người phụ nữ đã bị cảnh sát bắt, trên mặt đất có hai cái xẻng sắt, bên cạnh là một cái hố to, một người phụ nữ bị bất tỉnh nằm dưới hố, hình như phía sau gáy bị người ta dùng đá đập vào, máu chảy khắp nơi, mắt người phụ nữ nhắm chặt giống như không còn ý thức.

""Nhanh, gọi điện xuống dưới, gọi xe cứu thương lên đây!"" Lưu Chân hung hăng bẻ gập tay người đàn ông ra phía sau, quay đầu lại nói với đồng đội.

""Để tôi thử xem.""

Mặc dù Phó Thành là bác sĩ khoa thần kinh, nhưng kiến thức sơ cứu cơ bản vẫn thành thạo, nhìn thấy tình huống nghiêm trọng, lập tức ôm Tần Thất Bảo cùng nhảy xuống hố.

Ban đầu hai anh linh đang ở trong hố, nhìn thấy Phó Thành nhảy xuống, sợ hãi lập tức bay ra ngoài, lo lắng bò quanh miệng hố ""Y a y a"" mà kêu.

...

""Tiểu Hồng, chị Tiểu Hồng, chị tỉnh lại đi!""

Tần Thất Bảo nhìn thấy Triệu Lỵ Hồng, ngay lập tức giãy thoát khỏi người Phó Thành, nhưng cũng không dám đụng đến cô ấy, chỉ có thể ngồi xổm một bên gọi tên cô.

""Cô ấy đã hôn mê, cô gọi như vậy cô ấy cũng không tỉnh lại được đâu.""Trên tay Phó Thành cũng không có công cụ để sơ cứu, chỉ yêu cầu một cảnh sát cởi áo khoác bó lại vết thương sau gáy, sau đó ôm Tần Thất Bảo quay lại mặt đất.

""Xe cứu thương lên đây cũng khoảng chừng mười phút nữa, đến lúc nhân viên y tế đến chắc chắn cũng không rành lắm, hay là cứ khiêng người xuống trước đi.""

"Tiểu Trình, Tiểu Chu, hai người các cậu xuống khiêng người lên đi.""

Lưu Chân nghe vậy cũng không còn phản bác, yêu cầu hai người xuống khiêng nạn nhân lên, thấy họ khiêng được người bị bất tỉnh ra ngoài vẫn có chút không yên tâm, yêu cầu thêm hai người nữa đi theo bảo vệ, rồi nhìn theo bóng họ cho đến khi biến mất trong rừng cây, mới quay đầu lại, đưa mắt nhìn về phía một nam một nữ kia.

Lúc này trong lòng cả đội cảnh sát đều chấn động, bọn họ không ngờ thật sự trên núi này lại có điều mờ ám, thi thể còn chưa đào được đã đụng phải hiện trường giết người, may mà mấy người bọn họ leo núi nhanh, nếu không... cái hố đã được đào xong, chậm một bước là người phụ nữ đó sẽ bị chôn!

""Chú cảnh sát, người phụ nữ bị thương kia chính là chị Tiểu Hồng, hai đứa trẻ của chị ấy cũng bị chôn trong cái hố này!""

Tây Sơn không phải nơi thẩm vấn phạm nhân, sau khi phong tỏa hiện trường, nhóm cảnh sát đang muốn áp giải đôi nam nữ kia xuống chân núi, lại bị Thất Bảo từ phía sau đi lên chặn lại.

""Cô xác định bên dưới còn có thi thể?"" Lưu Chân liếc nhìn cô gái vừa chạy đến, dừng bước lại hỏi, cái hố trông giống như mới được đào lên, theo lý thuyết thì sẽ không còn thứ gì khác.

""Vâng, chính xác là ở trong hố, đào xuống khoảng nửa mét là thấy!"" Сô gái nhỏ dùng sức gật đầu, ánh mắt kiên định.

""Vậy đào xuống xem thử."" Lưu Chân trầm mặc một hồi, cầm lấy chiếc xẻng sắt xoay người quay trở lại sườn núi, những người khác thấy thế cũng theo Lưu Chân quay trở lại, phân chia thành hai nhóm, nhảy xuống hố cầm xẻng sắt ra sức đào.

Hai ônh linh vốn muốn đi theo Triệu Lỵ Hồng xuống núi, lại bị tiểu quỷ bắt được, trái phải hay tay mỗi bên xách một con, bây giờ là ban ngày, ở trong rừng trên Tây Sơn còn đỡ, nếu như xuống núi, chạm phải ánh mặt trời, không có bùa ẩn thân, chúng nó nhất định sẽ bị thương.

Tần Thất Bảo đứng bên cạnh Phó Thành, đưa tay ôm chặt quần áo anh, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm cái hố trước mặt.

""Cộc.""

Đào thêm nửa mét, bọn họ định dừng lại lấy sức, đột nhiên cái xẻng của một viên cảnh sát đụng trúng một vật gì đó, ngay lập tức mọi người dừng lại toàn bộ động tác, nhìn xuống phía dưới chân hắn.

""Hình như là một cái hộp bằng gỗ."" Cảnh sát kia ngồi xổm xuống, lấy tay gạt đất ra, tay chạm phải một tấm ván gỗ.

""Đào nó lên xem."" Hai người tiếp tục đào bới ngay tại vị trí cái xẻng kia chạm phải, vài phút sau đào lên được một chiếc hộp gỗ.

Hộp gỗ vừa được đào ra, hai anh linh trên người tiểu quỷ giãy giụa không ngừng, không khống chế được cảm xúc. Rõ ràng là thi thể chúng nằm trong chiếc hộp đó.

Lưu Chân lôi hộp gỗ ra khỏi mặt đất, nhẹ nhàng cạy mở nắp hộp, lập tức nhìn thấy thi thể hai đứa trẻ nằm trong đó.

Hai cỗ thi thể bắt đầu thối rữa, nhưng cơ thể vẫn còn khá hoàn chỉnh, da chuyển thành màu xám xanh, cơ thể nho nhỏ cứng đờ nằm gọn trong hộp gỗ.

Lúc Phó Thành nhìn thấy hai cỗ thi thể trong hộp, lập tức đưa tay che mắt Tần Thất Bảo, mặc kệ cô nói gì cũng không buông tay.

""Bác sĩ Phó!"" Tần Thất Bảo có chút tức giận, dừng sức đẩy bàn tay trước mắt ra, có lẽ sức lực không đủ lớn, cho nên cô đẩy kiểu gì cũng không ra.

""Cô không nên nhìn."" Phó Thành kiên quyết.

""Vì sao?""

""Bởi vì nó quá đáng thương."" Sợ cô không chịu được.

Tần Thất Bảo nghe vậy không nói gì, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cũng không giãy giụa nữa, thật ra vừa nãy cô vô tình liếc mắt thấy, chỉ là một cái liếc mắt, đã khiến trong lòng cô phát run, cô không thể đảm bảo nếu tiếp tục nhìn cô sẽ không khóc lên.

*

Bởi vì trước đó đã truyền tin tức, đồng thời đưa Triệu Lỵ Hồng xuống núi, sau đó lại có mấy cảnh sát đi lên, Lưu Chân cũng để mọi người đưa Phó Thành và Tần Thất Bảo xuống núi, trở về cục cảnh sát để lập biên bản.

Hai người chỉ vì một ""giấc mơ"" mà báo án, nên cũng không hỏi được thêm bất cứ điều gì, chỉ có thể tạm thời thả đi trước, nhưng người báo án nhất định có tình nghi, hai ngày này phải phối hợp điều tra.

Phó Thành nghe xong không có bất kì ý kiến gì, bảy tỏ sẵn sàng hợp tác điều tra, rồi ôm Tần Thất Bảo rời đi.

...

""Bác sĩ Phó, anh thả tôi xuống, nơi đây đã là mặt đất bằng phẳng rồi, tôi có thể tự đi được!""

Ra khỏi cục cảnh sát, Tần Thất Bảo lập tức vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi cái ôm của Phó Thành, từ trên người hắn nhảy xuống.

""Đừng nhúc nhích, chân cô bị trật khớp rồi, chờ chút nữa quay lại xe, tôi lấy thuốc mỡ xoa bóp giúp cô, lúc sau cô có thể tự mình đi.""

Bước chân Phó Thành không ngừng lại, hoàn toàn không để ý ánh mắt của những người đi đường xung quanh, một tay ôm chặt người cô, một tay đè cô xuống không cho giãy giụa.

Nghe vậy, hai bên má cô gái ửng hồng, sau đó cả khuôn mặt lẫn mang tai biến thành đỏ bừng, ""Không, không cần xoa... Tôi bị trật không nghiêm trọng lắm.""

""Vậy thì ôm suốt?"" Phó Thành cúi đầu nhìn về phía cô, nhíu mày hỏi, ""Đến trung tâm thương mại cũng ôm, lúc ăn cơm cũng ôm, còn có...""

""Đừng! Cứ ôm!""

Tần Thất Bảo càng nghe càng xấu hổ, càng nghe đến phía sau cô lập tức bịt tai mình, trái tim nhỏ bé "" Thình thịch thình thịch"" không thể khống chế mà đập loạn lên, lần đầu tiên cô cảm thấy bác sĩ Phó cũng có lúc vô sỉ đến vậy!

""Vậy cô ngoan ngoãn để tôi giúp cô thoa thuốc mỡ.""

Phó Thành nhìn khuôn mặt phiếm hồng của cô, trái tim anh hơi loạn nhịp, nhưng lúc này hắn vẫn kìm nén cảm xúc của mình, ôm người lên xe, lấy ra từ ngăn kéo bên ghế lái phụ một lọ thuốc mỡ trị bong gân, trật khớp.

""Để tôi tự thoa được...""

Tần Thất Bảo nhìn thấy thuốc mỡ, lập tức đưa tay ra định cướp lấy, nhưng vẫn bị Phó Thành dễ dàng né tránh, sau đó hắn trực tiếp ngồi xổm xuổng bên cạnh ghế lái, đưa tay cầm bắp chân cô.

- ------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sắp bắt đầu hẹn hò rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.