Nửa tiếng sau, Hạ Tê Xuyên xuống xe. Mãi cho đến khi Hạ Tê Xuyên rời đi Chúc Lương Cơ vẫn còn hơi hoảng hốt, hơi thở của đối phương phảng phất xung quanh. Nhìn vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng của mình, bàn tay vẫn luôn nắm chặt của cậu chậm rãi buông ra. Chúc Lương Cơ cố gắng ngăn mình nghĩ lại những hình ảnh khi nãy trong đầu. Tay chân tiếp xúc mờ ám, thời điểm ánh mắt giao nhau nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, còn có lời nói ẩn chứa dịu dàng của Hạ Tê Xuyên… Chúc Lương Cơ nhíu mày thoát khỏi những suy nghĩ lung tung. Vì vết thương ở chân nên liên tiếp ba ngày Chúc Lương Cơ không tham gia đạp xe, may mắn trốn khỏi việc phải đạp xe lên núi Đông Đạt cao hơn mặt nước biển 5000 m. Nhìn những người khác lên tới đỉnh núi thì mệt thở không ra hơi, lúc Chúc Lương Cơ đưa bình thở oxy cho Hạ Tê Xuyên cứ cảm thấy mình như đang cười trên sự đau khổ của người khác. Sau khi rời khỏi Bang Đạt, Chúc Lương Cơ bắt đầu đạp xe trở lại. Hứa Tra thấy cậu ngồi trên xe đạp bèn huýt sáo: “Không phải nói là nghỉ ngơi ít nhất năm ngày sao?” “Không sao,” Chúc Lương Cơ đeo găng tay vào: “Nếu còn ngồi xe của chương trình nữa thì em mốc meo luôn quá.” “Anh chấp nhận mốc meo,” Hứa Tra sầu muộn: “Mấy ngày nay leo hết bốn ngọn núi làm cả người anh cứ như sắp rụng rời luôn.” Dọc đường không có điểm tiếp tế, buổi trưa bọn họ không thể không ghé vào trạm xăng dầu ăn mì. Lúc nghỉ ngơi Khương Tử Thù nhận được một cuộc điện thoại. Thấy đối phương vừa nhìn thấy tên người liên lạc thì lập tức nhấn nút nghe, Chúc Lương Cơ nhắc nhở: “Chỗ này là trạm xăng dầu.” Khương Tử Thù liên tục nói xin lỗi rồi cúp điện thoại, cậu ta vội vội vàng vàng chạy ra ngoài gọi lại, dù là ai cũng có thể nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt cậu. Khương Hạo thấy thế thì lắm miệng một câu: “Vui tới vậy luôn? Chắc là bạn gái.” Không ai tiếp lời, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng. Chúc Lương Cơ thuận miệng nói: “Hình như chưa từng nghe Khương Tử Thù có bạn gái?” Khương Hạo vô cùng chắc chắn: “Không lệch đi đâu được, người nhà gọi điện thoại chắc chắn không có vẻ mặt như kia đâu, hoặc là bạn gái cậu ta, hoặc là cô gái mà cậu ta đang theo đuổi.” Hứa Tra nhẹ nhàng xì một tiếng, Chúc Lương Cơ mới nhớ tới lúc chụp ảnh tuyên truyền Hứa Tra đã nhìn thấy dấu hôn trên cổ Khương Tử Thù. Hình như Khương Hạo vô cùng nhạy cảm đối với tiếng xì này của Hứa Tra, cậu ta cau mày: “Em nói không đúng à?” “Đúng, sao không đúng?” Hứa Tra lười biếng nói: “Anh chỉ cảm thấy Khương Tử Thù hình như không có bạn gái.” Câu nói này của hắn nghe có vẻ không hợp lý, nhưng ẩn ý trong đó cũng rất dễ đoán. Khương Hạo vui mừng: “Ý anh là nói cậu ta bị…? Em vẫn luôn thắc mắc tại sao cậu ta có thể tham gia chương trình này được, mọi người cũng khen ngợi cậu ta rất nhiều. Nhưng cậu ta thoạt nhìn vui vẻ như vậy, không giống như người bị ép phải tìm kim chủ bao nuôi lắm?” Khương Hạo quét mắt qua khuôn mặt của những người khác, như thể chờ đợi họ tham gia vào cuộc thảo luận. Chúc Lương Cơ không lên tiếng, cậu nhìn Khương Hạo, người kia tuy rằng biểu hiện kinh ngạc, nhưng cậu luôn cảm thấy Khương Hạo cố ý gợi lên đề tài này. Hứa Tra qua loa phụ họa một tiếng, Trì Diệc Huân không lên tiếng, Khương Hạo chuyển mục tiêu hướng tới Hạ Tê Xuyên: “Anh Hạ với Khương Tử Thù cùng công ty, vậy anh có từng nghe qua gì không?” “Không rõ lắm,” Hạ Tê Xuyên nói: “Nhưng tài nguyên năm nay của Khương Tử Thù tăng lên rất nhanh, cũng không thể loại trừ khả năng có người bao nuôi cậu ta.” Nghe Hạ Tê Xuyên nói như vậy hai mắt Khương Hạo sáng lên. Chúc Lương Cơ sững sờ, cậu không nghĩ rằng Hạ Tê Xuyên sẽ nói như vậy. Thấy dáng vẻ kinh ngạc của cậu trông có vẻ thú vị, Hạ Tê Xuyên cười cười: “Sao vậy Lương Cơ? Bao dưỡng đồng tính lạ lắm sao?” “Không,” Chúc Lương Cơ nói: “Chẳng qua đây là lần đầu tiên biết được người bên cạnh mình cũng gặp chuyện như thế.” “Vậy chờ cậu hết hot rồi tôi bao dưỡng cậu là được,” Hạ Tê Xuyên thờ ơ nói: “Cho cậu đích thân trải nghiệm một lần?” Lại nữa rồi. Lời nói không phân biệt được là nói đùa hay trêu ghẹo này làm tai Chúc Lương Cơ nóng lên, cậu cố tỏ ra vẻ thoải mái: “Nếu tính theo thời gian ra mắt, sau này hẳn là em bao dưỡng anh mới đúng.” “Được thôi.” Hạ Tê Xuyên nói: “Tôi không ngại.” Hứa Tra cười ra tiếng: “Ghê ghê ghê, bao dưỡng ảnh đế? Chú nói mà không biết ngượng mồm à.” Khương Hạo hơi bực vì bọn họ đổi đề tài: “Cho nên Khương Tử Thù thật sự tìm kim chủ á? Kim chủ của cậu ta không biết hay sao? Sức khỏe Tiểu Khương không tốt, tham gia chương trình này cậu ấy cực khổ biết bao.” Trì Diệc Huân đột nhiên nói: “Cậu rất không ưa cậu ta?” Khương Hạo: “Em chỉ cảm thấy cậu ta nhờ chống lưng —— “ Trì Diệc Huân: “Tôi cũng nhờ chống lưng.” Nụ cười trên mặt Khương Hạo cứng ngắc: “Không phải, Diệc Huân, em không có ý đó, anh và cậu ta sao giống nhau được?” Trì Diệc Huân mất hứng, cầm bao thuốc lá đi ra ngoài trạm xăng dầu, Khương Hạo vội vã đuổi theo. Bọn họ đúng lúc đụng Khương Tử Thù đang quay lại, cậu ta cười cười với hai người bọn họ. Trì Diệc Huân gật gật đầu, vẻ mặt Khương Hạo hơi khó chịu. Sau khi trở lại Khương Tử Thù đi tới cạnh Chúc Lương Cơ: “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Không có gì.” Khương Tử Thù rất giỏi nghe lời đoán ý, cậu ý thức được việc Khương Hạo đột nhiên có ác ý với mình khả năng liên quan tới cú điện thoại vừa nãy. Thấy sắc mặt cậu trắng bệch, Chúc Lương Cơ chuyển đề tài: “Vừa nãy là tiên sinh gọi cho cậu?” “Ừm!” Đôi mắt Khương Tử Thù lập tức trở nên lấp lánh: “Anh ấy nói vài ngày nữa sẽ tới Lạp Tát nghỉ phép, vừa hay là mấy ngày chúng ta đến đó.” “Thật à?” Nhìn cậu vui vẻ như thế, Chúc Lương Cơ cũng thả lỏng “Vậy các cậu phải ở bên nhau nhiều một chút.” Đường từ Bang Đạt đến Bát Túc rất khó đi, lúc vượt qua núi Yela trời đã hừng đông, đây là lần đầu tiên bọn họ đạp xe vào ban đêm. Vì để tránh gặp phải sự cố như ở đường hầm lúc trước xe bán tải theo sát phía sau, xe Land Rover đi trước mở đường. Những vì sao phủ kín bầu trời cao nguyên giống như những viên kim cương vỡ vụn. Lúc tiến vào Bát Túc thành phố đã đóng cửa, tổ đạo diễn thương lượng với người quản lý thành phố chốc lát, nói người quen của bọn họ đã đặt phòng khách sạn trong thành phố, người này rốt cuộc cũng cho bọn họ đi vào. Đến dưới lầu khách sạn, nhân viên công tác đặt phòng lúc trước ra đón tiếp, nhân viên công tác vô cùng áy náy nói rằng chỉ đặt được bốn phòng đơn và một phòng tiêu chuẩn, sẽ có hai vị khách mời phải ở cùng nhau một đêm. Hạ Tê Xuyên vừa định mở lời, Trì Diệc Huân đã giành nói trước: “Tôi ở cùng với Chúc Lương Cơ.” Ghê. Chúc Lương Cơ nhìn vào mắt cậu thanh niên đẹp trai ngời ngời. Cậu ta nói kiểu cây ngay không sợ chết đứng: “Buổi tối Tiểu Khương có chút việc, không tiện ở cùng tôi.” Nếu như nhớ không lầm Khương Tử Thù đúng là có nói buổi tối muốn gọi điện cho vị tiên sinh kia. Nghe Trì Diệc Huân nói như vậy, Khương Tử Thù ngẩng đầu cảm kích nhìn cậu ta. Chúc Lương Cơ luôn cảm thấy logic của Trì Diệc Huân có cái gì đó sai sai, nhưng không biết sai chỗ nào. Tổng đạo diễn thấy bọn họ có tình đồng đội như vậy, dứt khoát nói: “Cứ như vậy đi.” Trì Diệc Huân cầm lấy thẻ mở cửa phòng. Thấy Chúc Lương Cơ vẫn đứng bất động tại chỗ, cậu ta hơi mất kiên nhẫn: “Sao cậu còn chưa đi? Còn lề mề nữa thì trời sáng đấy.” Chúc Lương Cơ: “…” Trì Diệc Huân: “Hành lý của cậu ở đâu?” Chúc Lương Cơ: “Tôi tự đi lấy.” “Mình cậu?” Trì Diệc Huân liếc mắt nhìn đầu gối còn quấn băng gạc của cậu: “Chân bị thương đã đành, đến tay cũng không cần à?” Nói cho cùng đối phương là đang giúp cậu, huống hồ hiện tại cậu quả thực không thể mang vật nặng, Chúc Lương Cơ không tình nguyện lắm nói cảm ơn. Trì Diệc Huân không để ý tới cậu, sau khi nhận lấy hành lý trong tay Chúc Lương Cơ thì bước vào thang máy trước. Phòng bọn họ nằm cùng một dãy, đối diện là phòng Khương Hạo, đi về phía trước một chút là phòng Hứa Tra. Chúc Lương Cơ đang uống nước, Trì Diệc Huân sau lưng đột nhiên nói: “Cậu biết chuyện của Khương Tử Thù?” Chúc Lương Cơ ậm ờ ừ một tiếng. “Cậu ta thật sự không chịu đề phòng, gặp ai cũng nói.” Giọng nói người sau lưng mang theo ý mỉa mai như có như không. Không chịu nổi, Chúc Lương Cơ quay đầu lại: “Cậu không biết à?” “Tôi vô tình nghe được,” Trì Diệc Huân nhíu mày: “Cậu ta quá rõ ràng.” “Được rồi,” Chúc Lương Cơ đặt ly nước xuống: “Tôi cảm thấy bọn họ cũng ổn.” Vị tiên sinh kia là người bận bịu, đối phương vì Khương Tử Thù mà bớt chút thời gian tới Lạp Tát thì hẳn phải có ít nhiều tình cảm thật lòng. Trì Diệc Huân như thể nghe được chuyện cười khó tin nào đó: “Cậu cảm thấy giữa bọn họ có tình yêu á?” Chúc Lương Cơ không lên tiếng. Trì Diệc Huân: “Chuyện đó căn bản sẽ không có khả năng xảy ra, bao dưỡng rồi yêu nhau chỉ có trong tiểu thuyết thôi.” Chúc Lương Cơ: “Ồ.” Tiểu thiếu gia bị cậu làm cho nghẹn lời: “Ồ?” Chúc Lương Cơ: “Ba ba đi tắm trước đây, con trai cứ từ từ chơi.” Trì Diệc Huân mắng gì đó. Chúc Lương Cơ đi tắm, Trì Diệc Huân xuống lầu xách hành lý của mình. Vốn cậu muốn cầm theo bao thuốc lá, nhưng nghĩ đến trong phòng còn có người bệnh thì bỏ lại. Trì Diệc Huân trùng hợp đụng phải Hạ Tê Xuyên khi đi thang máy, trước tiên cậu chào hỏi một chút: “Anh Hạ.” Hạ Tê Xuyên ừ một tiếng. Bọn họ ở cùng một tầng, Hạ Tê Xuyên nhấn tầng trệt, Trì Diệc Huân đứng im tại chỗ, sự im lặng bao trùm bầu không khí. Lúc thang máy đến nơi Hạ Tê Xuyên mở miệng nói: “Quan hệ của cậu với Chúc Lương Cơ không tốt, ở cùng nhau không thấy bất tiện sao?” Chúc Lương Cơ đã nói với hắn như vậy. Trì Diệc Huân nắm chặt tay rồi lại buông ra: “Tiểu Khương muốn gọi điện thoại với kim chủ của cậu ta, em ở cùng cậu ta thì không tiện lắm.” “Ồ…” Hai mắt Hạ Tê Xuyên vừa hẹp vừa dài, khi không biểu lộ cảm xúc gì trông có vẻ hơi dữ dằn, nhưng vẫn rất anh tuấn. Ánh đèn trong hành lang khách sạn chiếu rọi, giọng Hạ Tê Xuyên nhàn nhạt: “Nếu như cậu không muốn ở phòng tiêu chuẩn với Chúc Lương Cơ, chúng ta có thể đổi.” Trì Diệc Huân ngước mắt, Hạ Tê Xuyên cao hơn cậu một chút. Suốt chặng đường này cậu có rất ít cơ hội ở cùng Hạ Tê Xuyên, lúc một mình đối mặt với hắn, cậu cảm thấy trên người đàn ông này luôn có một loại phong thái không thể nói rõ: “Không cần, đổi đi đổi lại phiền lắm.” Phòng Hạ Tê Xuyên cách những người khác hơi xa một chút. Phòng hắn ở khoảng giữa hành lang, những khách mời khác thì ở cuối hành lang. Khi đi đến cửa Hạ Tê Xuyên bỗng nhiên nói: “Đêm đó ở Tân Đô Kiều cậu đã nhìn thấy gì?” Trì Diệc Huân cứng đờ. Trong đầu cậu lướt qua vô số hình ảnh, tiếng sấm đinh tai nhức óc, bóng người thân mật dây dưa lúc tia chớp màu trắng xẹt qua, môi lưỡi giao nhau, khi đó cậu luôn cảm thấy Hạ Tê Xuyên ôm Chúc Lương Cơ ngước mắt liếc nhìn phương hướng của cậu, không nghĩ rằng đối phương thật sự phát hiện cậu đang nhìn trộm. “Vì để không phát ra âm thanh cậu đã cắn đỏ môi, cậu nói xem cậu ấy có nghi ngờ cậu không?” “…” Nghi ngờ cậu… Cái gì? “Tôi với Chúc Lương Cơ đã từng ngủ với nhau,” Hạ Tê Xuyên vừa nói vừa quét thẻ mở cửa phòng, hắn quay đầu lại liếc nhìn Trì Diệc Huân, môi nhếch thành độ cong như cười như không: “Đúng như những gì cậu đang nghĩ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]