Văn đạo mời mọi người ăn cơm ở một nhà hàng cao cấp, đoàn phim nhiều người, phải đặt ba phòng riêng liên tiếp mới đủ. Sau khi ăn cơm xong đoàn người tới quán bar kiểu Trung ở trung tâm thành phố. Bước vào, cổng sân đầy hoa anh đào nở rộ chiếm hết tầm nhìn. Chúc Lương Cơ lần đầu tiên tới quán bar này, cậu nhìn quanh một vòng, xung quanh không có sàn nhảy. “Mấy cậu qua bên kia đi.” Văn đạo chỉ một ghế bao riêng, màn che đỏ sẫm ngăn cách gian phòng với hội trường. Hạ Tê Xuyên, Chúc Lương Cơ và phó đạo diễn ngồi cùng nhau, sau khi Văn Nhất Châu sắp xếp vị trí cho những người khác cũng ngồi chỗ đó. Nhân viên phục vụ nhanh chóng bước tới đưa menu. Nam nhân viên phục vụ ở đây đều mang mặt nạ nửa mặt, nữ phục vụ thì tô điểm một bông hoa trên trán. Chúc Lương Cơ liếc nhìn danh sách tên rượu, giống với tên quán bar, đều là những cái tên cổ xưa. Văn đạo chọn năm loại rượu mạnh với hai loại rượu có độ cồn vừa phải, Chúc Lương Cơ cười: “Ngày mai đạo diễn muốn cho mọi người nghỉ hả?” “Tiến độ quay phim rất ổn,” Văn Nhất Châu nói: “Mấy cảnh diễn cuối cùng của cậu sắp quay xong, còn lại đều là cảnh của Hạ Tê Xuyên.” Văn đạo nói rồi đưa mắt nhìn sang một người khác: “Tôi rất yên tâm với tốc độ của cậu.” Hạ Tê Xuyên nghe vậy ngước mắt nhìn: “Hiếm khi nghe thấy ông khen tôi.” Văn đạo lớn hơn bọn họ khoảng mười tuổi, miễn cưỡng thì cũng xem như đồng lứa, đạo diễn cười: “Tôi còn hi vọng dựa vào cậu lấy giải thưởng, thỉnh thoảng khen là được rồi, khen nhiều sợ cậu tự mãn.” Rượu bọn họ chọn nhanh chóng được đưa lên, có vài loại được đặt trong kệ gỗ hai tầng, chứa trong mười mấy bát sứ to cỡ cổ tay, màu sắc rực rỡ, vô cùng đẹp đẽ. Cũng có loại đựng trong vò rượu, lúc nhân viên phục vụ đặt chén rượu cùng vò rượu lên bàn thì liên tục nhìn chằm chằm vào Hạ Tê Xuyên, mặc dù trong phòng chỉ mở đèn lồng nhưng khuôn mặt của ảnh đế vẫn rất rõ ràng. Chúc Lương Cơ ngồi đối diện Hạ Tê Xuyên, cảm thấy người này ở bất cứ lúc nào cũng giống như đang chụp ảnh bìa cho tạp chí, thời khắc nào cũng đẹp đến nao lòng. “Không khen cậu ấy sao?” Chờ nhân viên phục vụ đi rồi Hạ Tê Xuyên chuyển đề tài lên người Chúc Lương Cơ: “Hôm nay cậu ấy phát huy rất được.” “Không được,” đạo diễn nói: “Tôi phát hiện so với việc được khích lệ thì càng chửi cậu ta càng diễn hay.” Chúc Lương Cơ: “…” “Ông không khen thì tôi khen.” Hạ Tê Xuyên cầm chén rượu, hắn duỗi tay về phía trước, cụng với bát sứ trong tay Chúc Lương Cơ: “Chúc cậu tiền đồ tựa gấm, danh tiếng vang xa.” Hai người bọn họ đều uống một hơi cạn sạch, Văn Nhất Châu thấy vậy cũng ra hiệu Chúc Lương Cơ nâng bát: “Mấy lời nói mắng cậu thì tốt hơn lúc nãy chỉ là nói đùa, nghiêm túc đóng phim, mọi mặt của cậu đều tốt, nếu như cậu duy trì được như hôm nay đến sau này thì đảm bảo sẽ có thành tựu đáng kể.” “Cảm ơn đạo diễn.” Văn đạo uống một hơi hết bát rượu lớn, ông lật bát lại ra hiệu mình đã uống cạn. Chúc Lương Cơ liếc Hạ Tê Xuyên một cái. Cậu lại nợ đối phương một lần nữa, nếu như kia không phải là Hạ Tê Xuyên thì Văn đạo chưa chắc sẽ nói mấy lời như vậy. Văn Nhất Châu là đạo diễn lớn hết sức nổi bật trong ngành, có sự tán thành của đối phương sau này cậu sẽ càng có nhiều cơ hội tại màn ảnh rộng. Phó đạo diễn không nhiều lời, uống rượu cũng rất tích cực, trong tất cả nhân viên đoàn phim ở đây có lẽ bọn họ uống nhanh nhất. Rượu ở đây tác dụng chậm, mới bắt đầu thì không có cảm giác gì, sau vài lần uống thì Chúc Lương Cơ bắt đầu ngà ngà say, cậu đội mũ lưỡi trai đi tới nhà vệ sinh. Lúc đi ngang qua sân trước thì nhìn thấy một hàng người đang ngồi xổm dưới gốc cây anh đào thổi bóng bay, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm, có người gõ đầu cậu một cái. “Cậu cũng muốn hút à?” “Anh Hạ,” Chúc Lương Cơ liếc nhìn người đàn ông cũng đội mũ lưỡi trai như mình: “Bọn họ đang làm gì vậy?” “Hút bóng cười.” Nửa ngày sau Chúc Lương Cơ mới ồ một tiếng, Hạ Tê Xuyên biết cậu đã hơi hơi say rồi. Chúc Lương Cơ đi vệ sinh gần nửa tiếng, Văn đạo còn tưởng rằng cậu ở trong đó nôn đến trời đất đảo lộn. Hạ Tê Xuyên đi ra tìm người thì phát hiện Chúc Lương Cơ thế mà lại đứng ngốc ở trong sân xem người khác hút bóng, hắn nghe Chúc Lương Cơ cười: “Sao anh Hạ cái gì cũng biết vậy.” “Trước đây ở nước ngoài từng hút.” “Cảm giác như thế nào?” Hạ Tê Xuyên thành thật nói: “Không có cảm giác gì.” Sau vài giây hút vào khí cười thì sẽ có ảo giác sung sướng đê mê, nếu hút trong thời gian dài liên tục thì khoang miệng sẽ có khả năng thối rữa, mặt mũi sưng vù. Hắn đang muốn mang người về thì có hai cô gái trong hàng người hút bóng đi tới. Thân hình hai người họ cao gầy, ăn mặc thời trang. Chúc Lương Cơ mặc áo ngắn tay, cánh tay để trần dưới ánh đèn mập mờ của quán bar trắng đến chói mắt, đứng trong sân một lúc lâu như vậy muốn người ta không chú ý đến cũng khó. Một cô gái trong đó cười cười với bọn họ: “Này, em tên là Kháp Lạp,” cô gái nhìn Chúc Lương Cơ một lát, bỗng nhiên nói: “Anh rất giống một minh tinh, gọi là gì nhỉ… Hình như họ Chúc thì phải?” Chúc Lương Cơ bị dọa cho tỉnh rượu, thiếu chút thì quên mất mình đang đội mũ. Cô gái tiếp tục nói: “Anh đứng đây một lúc rồi, muốn hút hả? Nhìn anh đẹp trai như vậy, bạn em sẽ đưa giá hữu nghị cho anh.” Cô gái còn lại kia có mái tóc dài màu mật ong, đôi chân dài mang giày cao gót mũi nhọn được bao bọc bên trong chiếc váy ngắn phủ mông, cô tiếp lời bạn mình, ánh mắt nhìn về phía chóp mũi cũng đôi môi mỏng dưới mũ của Hạ Tê Xuyên: “Nếu anh đẹp trai lộ mặt nói chuyện thì có thể hút miễn phí,” thân thể cô nghiêng về phía trước, đôi môi anh đào khẽ nhếch: “Em bao.” Chúc Lương Cơ ngẩn người, cảm thấy dở khóc dở cười. Hai cô gái này mỗi cô nhìn chằm chằm mỗi người bọn họ một lúc lâu, lúc này mới tới bắt chuyện. Để ý cậu thì cũng được đi, cô gái váy ngắn kia thế mà lại đi coi trọng Hạ Tê Xuyên, lại còn to gan nói mấy lời như vậy nữa. Cậu đang muốn cự tuyệt, âm nhạc trong quán bar vốn là tiếng Trung đột nhiên thay đổi, giọng nam trầm thấp hát lên bài hát tiếng Tây Ban Nha. Lúc Hạ Tê Xuyên kéo cậu một cái làm cậu ngã vào lồng ngực của đối phương trùng hợp là câu đầu tiên của điệp khúc bài hát tiếng Tây Ban Nha này. Có vật gì mềm mại cọ vào má cậu, Chúc Lương Cơ sững sốt, mất một lúc mới nhận ra đó là môi Hạ Tê Xuyên. Cả người cậu cứng ngắc, vào lúc này đối phương lại lè lưỡi liếm cậu một cái. “Thật xin lỗi,” Hạ Tê Xuyên nói: “Tôi với cậu ấy đều có bạn rồi.” Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, cô gái váy ngắn mắng một câu tên gay chết tiệt rồi hậm hực rời đi. Cô gái còn lại nhún nhún vai: “Hai người rất xứng đôi.” Một màn lôi kéo rồi ôm hôn vừa nãy không chỉ đuổi đi được hai cô gái muốn làm quen, những ánh mắt còn lại trong sân cũng thu về. Hạ Tê Xuyên ôm eo cậu, kéo cậu đi về phòng riêng. Lúc bước vào phòng riêng Chúc Lương Cơ phát hiện Văn đạo mới gọi thêm mấy loại rượu nữa, đang vui vẻ uống cùng phó đạo diễn. “Cậu gầy quá.” Hơi thở của Hạ Tê Xuyên dán vào bên tai cậu. “Không có,” Chúc Lương Cơ nói: “Em rất cân đối.” Hạ Tê Xuyên nở nụ cười, bấm một cái trên eo cậu: “Sao eo lại nhỏ như vậy?” Biết đối phương rõ ràng đang nói đùa nhưng Chúc Lương Cơ lại không chịu được. Mùi hương gỗ tuyết tùng quẩn quanh chóp mũi, cậu cảm thấy khắp nơi đều là bóng hình Hạ Tê Xuyên. Văn Nhất Châu uống hơi nhiều, ông quen biết với Hạ Tê Xuyên, biết hắn chỉ ra vẻ đạo mạo ở bên ngoài vậy thôi, nhìn thấy hắn đang đùa Chúc Lương Cơ thì vẫy vẫy tay: “Hạ Tê Xuyên không được quấy rối, đùa giỡn lưu manh gì đấy?” Chúc Lương Cơ: “…” “Văn đạo biết thế nào là quấy rối hả?” Hạ Tê Xuyên nhẹ giọng, mang theo một ý tứ nào đó không rõ. Văn đạo uống say rồi hùng hùng hổ hổ nói ông đây chẳng lẽ không biết cậu là người như thế nào à, Hạ Tê Xuyên nở nụ cười: “Không làm chết ở trên giường thì không tính là quấy rối.” Chúc Lương Cơ nghe thấy lời nói bậy của đối phương thì hơi sửng sốt, Văn Nhất Châu đột nhiên vỗ bàn một cái: “Anh có ý gì? Anh muốn làm chết ai!” Hạ Tê Xuyên quan sát Văn Nhất Châu từ trên xuống dưới, đôi mắt hẹp dài như mắt sói của người đàn ông có vẻ hơi cay nghiệt: “Dù sao cũng không phải ông.” Phó đạo diễn vội vã lôi kéo Văn Nhất Châu đang muốn cùng Hạ Tê Xuyên lý luận, mặt như đưa đám nhìn về phía Hạ Tê Xuyên đang làm ra vẻ mọi chuyện không liên quan tới mình: “Thầy Hạ bớt tranh cãi một tí đi, đạo diễn uống say rồi.” Văn Nhất Châu gào thét: “Ông đây không có say!” Chúc Lương Cơ không nhịn được bật cười. Cậu cười như thế làm cho Hạ Tê Xuyên bị hấp dẫn, nhìn khuôn mặt của chàng trai trẻ tuổi, hầu kết Hạ Tê Xuyên lăn một vòng, hắn cầm ly rượu lên uống một ngụm. Đạo diễn uống tới mức như vậy, có thể tưởng tượng được lịch quay ngày hôm sau đã bị hủy bỏ. Lúc Chúc Lương Cơ tỉnh lại phát hiện mình đang ở nhà, hơn ba giờ rạng sáng hôm qua tài xế bị gọi tới quán bar đón cậu, nghĩ tới đây Chúc Lương Cơ cảm thấy áy náy, mở WeChat phát bao lì xì cho người ta. Nhà cậu có đầy đủ các loại thuốc giải rượu, sau khi uống xong Chúc Lương Cơ ngồi trên ghế salon lướt điện thoại di động. Cậu trả lời tin nhắn của Tiêu Dương với Lê Kháp, vừa mới trả lời xong thì Tiêu Dương liền gọi điện thoại tới. “Hôm qua toàn bộ nhân viên đoàn phim ra ngoài uống rượu?” Tiêu Dương xác nhận trong điện thoại: “Bây giờ cậu đang ở nhà hả?” Chúc Lương Cơ cảm thấy buồn cười: “Làm sao?” “Gần đây sau khi cậu uống rượu liền xảy ra chuyện, sợ lắm.” “Có thể xảy ra chuyện gì được,” Chúc Lương Cơ lười biếng dựa vào ghế salon: “Anh Hạ cũng ở đó, không phải anh nói dù xảy chuyện gì anh ấy cũng đè xuống được sao.” Tiêu Dương lòng nói cũng bởi vì có vị tổ tông kia ở đó nên tôi mới sợ, bộ dáng vô tư thoải mái của Chúc Lương Cơ quả thật làm cho người quản lý tức đến nghiến răng: “Có thể đè xuống là một chuyện, lỡ như hắn cố ý muốn đè, vậy thì là một chuyện khác.” Chúc Lương Cơ bị lời nói hai nghĩa của đối phương kích thích: “Thầy Tiêu, sao thầy nói chuyện kì lạ như vậy?” Tiêu Dương: “…” Chúc Lương Cơ: “Không có chuyện gì thì em cúp máy đây.” Tiêu Dương: “Cậu có thể cẩn thận hơn tí được không, lớn vậy rồi mà không bớt lo được.” Chúc Lương Cơ cau mày lại, nhớ tới mấy ngày trước Trì Diệc Huân cũng bảo cậu nên cẩn thận hơn, Chúc Lương Cơ khịt mũi. Lúc Amy vào nhà, giọng Hạ Tê Xuyên từ ghế sofa truyền tới: “Rót giùm em ly nước, cảm ơn.” Cô bước qua cửa, Hạ Tê Xuyên đại khái mới tỉnh rượu, giày cao gót của nữ quản lý gõ lên sàn nhà phát ra tiếng, Hạ Tê Xuyên nói: “Nhẹ một chút, ồn.” Vừa dứt lời, robot dọn dẹp trong nhà Hạ Tê Xuyên đâm vào bên chân cô. Amy: “…” Ngay cả robot cũng ngang ngược y như chủ của nó. Amy rón rén đi vào phòng bếp lấy nước, cầm ly nước đi tới một đầu ghế sofa, cô mới phát hiện ra Hạ Tê Xuyên để trần nửa người trên, lúc trước ở phòng làm việc Thịnh Thế cô chỉ nhìn thấy lưng của đối phương, nhìn chính diện thì sẽ kích thích hơn nhiều so với nhìn sau lưng, mặt Amy đỏ lên: “Sao cậu không mặc áo?” “Phiền chị nhìn lại đây là đâu.” “Hả?” “Nhà em,” Hạ Tê Xuyên nói: “Ở nhà mà phải võ trang đầy đủ, em bị bệnh chắc?” “…” “Có chuyện gì?” Amy lúc này mới nhớ mục đích cô tới đây: “Đạo diễn Lâm Kỳ rất thích diễn xuất của cậu trong phim 《Tiểu thư》, khoảng tháng sáu ông ấy muốn quay một bộ điện ảnh về đề tài vượt ngục, trong đó có nhân vật nhất định phải là người châu Á. Bên phía sản xuất rất hài lòng với hình tượng của cậu, nếu như cậu nhận bộ phim này của ông ấy thì không cần casting mà trực tiếp đi Bắc Mỹ đóng phim luôn. Chị xem qua kịch bản rồi, cảnh diễn rất nặng, bản thân nhân vật cũng có rất nhiều không gian phát huy.” Hạ Tê Xuyên ừ một tiếng. Một bên là một vị tai to mặt lớn nổi danh quốc tế, Văn Nhất Châu thậm chí từng công khai bày tỏ Lâm Kỳ là người ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp đạo diễn của mình, một bên khác lại là một chương trình thực tế đến tận bây giờ vẫn không chịu giao lịch trình chương trình. Không trách Amy lại do dự. “Tuy rằng đã kí hợp đồng với chương trình thực tế, nhưng bây giờ vẫn chưa thông báo chính thức. Tuần sau ekip sẽ chụp hình mọi người, đại khái cuối tháng tư thì thông báo chính thức, hỏi lần cuối, cậu thật sự không cân nhắc vấn đề hủy hợp đồng với chương trình này hả?” Amy nói: “Đây là chương trình thực tế đầu tiên trong nước, cơ bản sau ba, bốn ngày hành trình của các cậu sẽ được cắt nối biên tập phát sóng, nếu có phát sinh vấn đề gì thì hoàn toàn không thể khống chế được, cậu ở Tây Tạng, nếu như có việc đột xuất thì công ty cũng không tiện liên lạc.” “Ngoại trừ em, những người khác có xảy ra chuyện bất ngờ gì cũng không thể khống chế hả?” “Đương nhiên.” “Tất cả mọi người đều như nhau, không có gì phải lo lắng.” “Được,” Amy hoàn toàn từ bỏ: “Nếu như đoán không sai thì chương trình này sẽ phân hai người thành một đội, có phải cậu muốn cùng đội với hoa đào?” Hạ Tê Xuyên không lên tiếng, Amy xem như hắn ngầm thừa nhận, nghĩ đến cái tính chó điên của Hạ Tê Xuyên người quản lý bó tay toàn tập: “Cậu đừng bắt nạt người ta quá mức, tốt xấu gì hoa đào cũng là lưu lượng đang hot, phát sóng ra ngoài gây ảnh hưởng không tốt.” “Ai nói em muốn bắt nạt cậu ấy?” Amy bày vẻ mặt ai thèm tin lời cậu nói. Hạ Tê Xuyên sờ sờ cằm, trong đầu hắn bỗng nhiên chợt lóe lên một vài hình ảnh ám muội rời rạc, da thịt trần truồng, tiếng rên rỉ, đôi chân dài cùng đôi mắt ngập nước. Hạ Tê Xuyên chuyển đề tài: “Nhưng mà khi khóc cậu ấy rất đẹp, để cân nhắc cách bắt nạt cậu ấy.” Amy: “…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]