Giang Yến lên lầu cũng không trực tiếp trở về phòng ngủ.
Anh đến phòng làm việc để giải quyết đống tài liệu còn tồn đọng, bận rộn đến hơn ba giờ sáng.
Nhàn rỗi pha một tách cà phê, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra đêm mưa bên ngoài.
Vô cớ lại nhớ đến dáng người mảnh khảnh, yếu ớt ở phòng khám thú cưng Thượng Duyệt. Chẳng hiểu vì sao lúc ấy cô lại không đánh thức anh.
Tùy ý để anh ngủ quên ở đấy nửa giờ đồng hồ.
Không muốn làm mất lòng khách hàng, hay là thương xót anh quá mệt mỏi?
Cô ấy trông rất ngoan ngoãn, ngoan như một con thỏ không biết cắn người.
Anh quả thật rất phân vân.
Giang Yến nghĩ, có lẽ anh nên tìm một cô gái giống như Ôn Noãn để kết hôn.
Tốt hơn hết là lý lịch trong sạch, không có bất kỳ mối quan hệ nào với chú hai.
* * *
Sắc trời dần sáng rõ, mưa cũng đã tạnh.
Cửa sổ sát đất phản chiếu thân ảnh mảnh mai yếu ớt của Ôn Noãn, cô ôm cánh tay nhìn chân trời bên ngoài từ từ trắng xóa.
Trái tim cũng sáng tỏ theo.
Từ Anh suốt đêm không về.
Giữa chừng có gửi cho cô một tin nhắn Wechat, nói là đưa Lục Tư Minh đi bệnh viện.
Lúc nhìn thấy tin nhắn, trong lòng Ôn Noãn lộp bộp một tiếng, nhớ tới việc lúc trước đá người dượng kia.
Khi đó Ôn Noãn mới mười lăm tuổi, đã bảy năm trôi qua, thời gian như sông dài cũng không làm cô quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-khong-bang-ket-hon/2666593/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.