Chương trước
Chương sau
Steven đỡ hắn bước vào bóng đêm, gió đêm mát lạnh làm nhiệt độ bên người lại càng thêm rõ ràng.

Xe ngựa dừng cách đó không xa, xung quanh đốt đống lửa và cây đuốc, Steven túm chặt eo người bên cạnh, nâng hắn thẳng người: “Cẩn thận dưới chân.”

“Ừm……” Khí âm truyền đến, người bị đỡ lại im lìm không nhấc chân, Steven không thể không cõng hắn lên.

Bọn họ tới gần, giọng nói của Fabian cũng truyền tới: “Steven, chủ nhân uống say sao?”

“Ừ, uống luôn phần nửa đời còn lại.” Steven tới gần thùng xe, dựa vào ánh lửa từ đuốc nâng đối phương lên, cẩn thận đặt người dựa lưng vào thùng xe rồi mới buông lỏng tay ra, thở phào một hơi.

“Chủ nhân say như vậy có lẽ phải nhờ cậu chăm sóc một chút.” Fabian đỡ cửa xe nói.

“Tôi?” Steven đỡ chuôi kiếm, bỏ qua nhiệt độ nóng bỏng khác thường còn lưu lại trên cánh tay, “Tôi chăm sóc hắn ông yên tâm sao?”

Fabian khựng lại một chút, trong thành Tanzan nếu gặp được ma men thì Steven nhiều nhất là nâng chân lên tránh dẫm trúng đối phương, không có ai sẽ quản những tửu quỷ trong quán rượu, nhưng chủ nhân thì khác: “Ách, vậy để tôi……”

Ông xoay người lên xe, lại bị một bàn tay chặn bả vai, nghe thanh niên lười nhác lên tiếng: “Vẫn nên để tôi đi.”

“Cậu có thể chăm sóc tốt sao?” Lần này đến lượt Fabian nghi ngờ.

“Ít nhất tôi có thể bảo đảm cho dù xe ngựa lật thì cũng có thể kéo hắn ra ngoài.” Steven vỗ vai ông, cười nói.

Fabian nhìn bên thanh niên cao hơn một cái đầu, trầm mặc một lúc, không thể không thừa nhận dù ông có múa kéo một trăm lần cũng không thể so được với người dám một mình đi ra ngoài thám hiểm, ông tránh người duỗi tay nói: “Mời, nếu có yêu cầu gì hãy nói cho tôi.”

“Đã biết.” Steven ngồi xuống thùng xe, đóng cửa chặn ngang lời dặn dò miên man của Fabian, nhìn người đàn ông đang dựa vào vách tường đã mở mắt, khẽ nhếch môi.

Cậu biết ngay.

Lời dặn dò của Fabian bị gián đoạn, suy nghĩ mãi về sức lực của Steven và quan hệ giữa chủ nhân với cậu, cuối cùng thuyết phục mình đi về phía xe ngựa còn lại.

Đống lửa tắt, cây đuốc cũng bị các dong binh lấy lên ngựa, thùng xe vẫn luôn sáng ngời, chỉ hơi lay động một chút.

Mà người đang ngồi trong ánh sáng lúc mờ lúc rõ kia đã mở to mắt, rõ ràng rất thanh tỉnh, tuy rằng chỉ ngồi yên tại chỗ, nhưng làm gì tới mức say đến đi không nổi như lúc nãy.

“Uống thỏa thích?” Steven động đậy ngón tay.

“Thỏa thích cũng phải tùy giai đoạn, bọn họ uống thỏa sức là đủ rồi.” Hứa Nguyện duỗi cởi nút áo sơmi, dựa vào cửa sổ xe, nhịn xuống ý định mở cửa sổ hóng gió.

Tuy hắn uống không nhiều lắm, nhưng vẫn có cảm giác say.

Động tác hắn tùy ý lại thoả đáng, cho dù nửa dựa vào cửa sổ, cũng không thể bỏ qua thân hình cao lớn thon dài, mà đôi mắt luôn có vẻ dịu dàng trong bóng đêm lại có phần lạnh lẽo, làm khí chất xâm lược đang được che giấu bỗng lan tràn ra.

Steven nhìn người đối diện có vẻ giống trạng thái ngày thường, rồi lại không giống hoàn toàn, nhiệt độ đã tan đi nơi cánh tay lại bất ngờ lan tràn lên cổ họng.

Cái tên này đúng là một kẻ lừa đảo hoàn mỹ!

“Suy nghĩ gì vậy?” Đôi mắt khép hờ kia nhìn lại đây, mang theo ý cười mà Steven quen thuộc, nhưng mùi rượu nho tràn ngập trong thùng xe lại làm đáy lòng cậu nóng lên..

Cậu cũng uống một ly rượu, xem ra ly rượu đó có tác dụng khá chậm.

“Anh không nhìn ra tôi đang nghĩ gì sao?” Steven thả lỏng cơ thể cười nói.

“Cậu cũng không thích tôi nhìn trộm cậu.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên đã thả lỏng người, cũng mỉm cười.

“Hình như cũng không có gì.” Steven lười biếng nói, bí mật của cậu không tính nhiều, mà mặt ti tiện của cậu chỉ cần ở trong thành Tanzan một thời gian là có thể nghe được không ít, nhưng dù đã biết, Brande cũng không từ chối trở thành bạn bè với cậu.

Hắn luôn rất khoan dung, với cậu, với Benson, ngay cả Gru và người trong tòa trang viên cũng vậy.

Cho nên bọn họ mới có thể buột miệng nói ra lời sám hối trước mặt hắn, mà không cần nghĩ bọn họ đã từng chửi rủa khó nghe như thế nào, nhưng dường như Brande cũng không để ý.

Hắn chỉ tới gặp bạn cũ, sau đó thực hiện lời hứa có lẽ đã bị người lãng quên.

Cho nên kỳ thật nếu cậu bị phát hiện mặt ti tiện cũng không quá nghiêm trọng.

“Có lẽ cậu đang suy nghĩ lúc đầu tôi rời khỏi thành Tanzan mười ngày để đi đâu.” Hứa Nguyện nhẹ nhàng thở ra hơi rượu.

“Anh đến tòa trang viên này.” Steven vuốt ve lòng bàn tay nóng hổi, thấy đôi mắt dâng lên ý cười rõ ràng của đối phương, “Sau đó dùng hoa hồng ở đây làm hương cao bán cho Myron.”

Hứa Nguyện gật đầu: “Đoán không sai.”

“Nhưng tôi đoán là anh đã lừa bọn họ, nếu không ngay từ đầu Gru sẽ không tức giận như vậy.”

Cậu quan sát nửa ngày, đại khái cũng đoán ra những chuyện trước đó trải qua, cậu đoán Brande ngay từ đầu đã hứa hẹn với Gru sẽ mua mật ong, lại bịa đặt một vị chủ nhân giàu có kén, sau đó mang theo niềm tin của Gru, nghênh ngang mà đi.

Hắn rất to gan, cũng rất tin tưởng kế hoạch của mình, kiếm 100 đồng vàng từ chỗ Myron, mà một trăm đồng vàng qua hắn tay, có được cửa hàng, quản gia, nguồn cung cấp, cùng với những người hợp tác, lại nhanh chóng xoay vòng, đem đến quyền kinh doanh một tòa trang viên.

Hắn là kẻ lừa đảo cao minh, nhưng hắn cũng không thật sự lừa đảo, bởi vì hắn thật sự đã quay lại, thực hiện lời hứa của mình.

“Có một chuyện đoán sai.” Hứa Nguyện nửa khép mắt khẽ cười.

“Cái gì?” Steven chậm rãi bình phục hô hấp, lại rất khó đè nén trái tim đập nhanh vì men rượu.

“Gru tức giận có lẽ vì bị chủ nhân khiển trách.” Hứa Nguyện mỉm cười, “Lúc tôi rời đi có để lại cho ông ta mấy trăm đồng.”

Cho dù hắn đi mà không quay lại, Gru cũng không đến mức tức giận như vậy.

Steven nhìn hắn chậm rãi khép mắt, không nói chuyện nữa, nhưng nghi vấn trong lòng cuối cùng cũng được giải đáp.

Brande có thể kiếm được 100 đồng vàng từ Myron là năng lực của hắn, mọi chuyện trên đời đều có lỡ như, nếu hắn không có thể kiếm được xô vàng đầu tiên, nếu hắn không tìm được cửa hàng thích hợp, nếu hắn bị chèn ép khắp nơi trong thành Tanzan, lại bị chín cửa hàng hương liệu ép buộc mà không thể không nhận lời thì làm sao bây giờ?

Đáp án đã ở chỗ này, ngay từ đầu hắn đã nghĩ kỹ biện pháp, nếu không thuận lợi, mấy trăm tiền đồng kia cũng đủ chi trả công lao mấy ngày vất vả của Gru, mà đưa hết mấy trăm tiền đồng, Brande bước vào thành không xu dính túi.

Từng bước một có vẻ ổn định, nhưng đều như bước trên băng, nhưng hắn lại có năng lực vượt qua những hiểm cảnh, làm nó có vẻ bình thường không đáng giá nhắc tới.

Nếu hắn thật sự là mèo, vậy có lẽ nhân loại không thể chống đỡ nổi.

Thùng xe lắc nhẹ, Steven nhìn người đàn ông dựa đầu vào xe vách xe bị va nhẹ mà nhăn mày, đứng dậy ngồi bên cạnh hắn, kéo người đang xoa trán về phía mình, nói: “Dựa bên này.”

Hứa Nguyện mông lung nửa tỉnh nửa say, bị đỡ qua gối đầu lên lớp áo choàng vải đay thô ráp, tầm mắt liếc tới sợi tóc đỏ rũ ngang vai, cười nói: “Cảm ơn.”

“Ừm……” Steven cũng phát ra khí âm, chống cằm mặt nhìn người đang gối đầu lên vai cậu ngủ, ánh mắt lại chuyển ra ngoài cửa sổ.

Tầm mắt cũng cố định, nhiệt độ người bên cạnh không ngừng truyền đến, Steven cũng không rõ mình suy nghĩ cái gì, lại hoặc cái gì cũng không nghĩ, cậu chỉ cảm thấy ở bên cạnh Brande rất yên tâm, có cảm xúc dịu dàng an tĩnh.

Dường như cậu đã bị tên này ảnh hưởng từ lúc nào, nhưng cũng không phải cảm xúc khiến người phản cảm.

Rừng rậm ban ngày rậm rạp xanh mát, ban đêm có vẻ yên tĩnh sâu thẳm, nhưng sinh vật nấp trong đó đều bị cây đuốc xua tan, thùng xe lắc nhẹ, ngẫu nhiên nảy lên đi về phía thành Tanzan thành.

……

Vào thành cũng không khó khăn, cho dù có lệnh cấm đi lại ban đêm, nhưng dưới sức nặng tiền tệ thì bọn lính vẫn rất linh hoạt, xe ngựa đi qua con đường phẳng lặng, tronh tiếng bàn tán say rượu của nhóm đàn ông ngừng lại trước cửa hàng Brande.

Cây đuốc tắt toàn bộ, Fabian xuống xe, Steven nâng mắt nhìn về phía người gối lên vai mình, cảm nhận hơi thở đều đặn, trong mắt cậu như có ánh sáng lưu chuyển, đưa tay nhẹ nhàng lay hắn.

Lúc nãy người này giả vờ say, nhưng giờ thì không nhất định.

Chỉ là cậu chưa kịp lay xong thì cổ tay đã bị nắm lấy, giọng nói mang theo hơi men của chủ nhân truyền đến: “Cậu làm gì vậy?”

Trái tim Steven khẽ run lên, nhìn người đang hé mắt ra, ánh mắt nghi hoặc của đối phương và nhiệt độ nóng bỏng trên cổ tay truyền đến, như cháy lan vào đáy lòng.

Đôi mắt kim sắc hơi chuyển động, xua tan đi cơn mê mang, hiện ra ý cười: “Định làm cái gì?”

“Tôi có thể làm gì?” Steven kéo khóe môi, cậu có ý định, nhưng cụ thể muốn làm gì thì vẫn chưa nghĩ ra, không làm thì không có chứng cứ, “Đã đến nhà anh, tôi chỉ xem anh cần người đỡ vào, khiêng đi vào, hay có thể tự mình đi vào thôi, giờ thì xem ra là lựa chọn sau.”

Hứa Nguyện cười khẽ, thả cổ tay cậu ngồi dậy, nhìn cửa hàng quen thuộc bên ngoài, thắt lại nút ảo trên cổ rồi mở cửa xe nói: “Cậu muốn ngủ lại hay là trở về?”

“Trở về.” Steven cũng xuống xe, hoạt động cánh tay bị đè hơi tê, nhìn người đàn ông cầm lấy áo choàng Fabian đem tới, vẫy tay cười nói, “Tôi đi trước, hẹn gặp lại.”

“Ban đêm trên đường cẩn thận.” Hứa Nguyện nhìn cậu đi về phía ngựa.

Steven kéo cương ngựa, sau đó lưu loát nhảy lên, cậu nhìn người đàn ông đang đứng cạnh xe ngựa, có chút luyến tiếc vi diệu dâng lên trong lòng, đó là cảm xúc chỉ xuất hiện khi cậu còn bé, hiện tại đã hiếm đến nỗi cậu sắp quên cảm giác này.

Nhưng cho dù có luyến tiếc, chung quy cũng phải tách ra, tách ra còn sẽ gặp lại, cho nên không cần phải lưu luyến không rời, cậu thúc nhẹ vào bụng ngựa cười nói: “Yên tâm đi, tôi ở thành Tanzan còn quen thuộc hơn anh, lần sau gặp lại phải chơi thêm mấy ván cờ nữa.”

“Được, hẹn gặp lại.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên đội mũ choàng cưỡi ngựa rời đi.

“Tạm biệt.” Thanh niên quát nhẹ một tiếng, ngựa đang bước nhỏ lập tức tăng tốc, nhanh chóng chìm vào bóng đêm.

Hứa Nguyện thu hồi ánh mắt, quay sang Fabian nói: “Trước tiên sắp xếp các dong binh vào ở, ngày mai lại về trang viên.”

“Vâng, chủ nhân.” Fabian đáp.

“Nghỉ sớm một chút.” Hứa Nguyện mở cửa hàng đi vào trong.

“Vâng.” Fabian cung kính cười nói, “Chủ nhân cũng sớm nghỉ ngơi.”

Hứa Nguyện gật đầu, đỡ tay vịn lên lầu, sau khi vào phòng thì thay quần áo dính rượu, rửa mặt rồi ngồi trước bàn.

[Ký chủ còn muốn làm việc sao?] Hệ thống chạy nhảy vui chơi một ngày trong trang viên nằm trên bàn hỏi.

[Chỉ là đơn giản nhớ một ít chuyện thôi.] Hứa Nguyện mở sách ra, cho dù trí nhớ hắn không tồi, nhưng đôi khi cũng sẽ quên một ít chuyện.

[A……] Hệ thống nhìn ký chủ gạch chân tên người và sự việc liên quan trên giấy, lắc nhẹ cái đuôi tự mình suy nghĩ nửa ngày, [Ký chủ mua sắm nhiều mật ong như vậy, say này có phải mỗi ngày đều ăn được mật ong không?]

Meo meo hưng phấn!

[Nếu mi thích thì có thể ăn mỗi ngày.] Hứa Nguyện khép lại sách, trầm ngâm nói, [Nên đưa Steven một vại nhỏ.]

[Không phải do ký chủ uống say không nhớ sao.] Hệ thống vui vẻ, nó nhìn ký chủ đứng dậy, nói, [Lần sau gặp lại mỹ nhân thì cho cậu ấy là được.]

[Chỉ có thể như vậy.] Hứa Nguyện đến mép giường, tắt nến nằm xuống.

Vả lại giờ hắn còn không biết thanh niên sống ở đâu, lần sau gặp mặt có thể hỏi một chút.

Phòng trong đen nhánh, người trên giường ngưng suy nghĩ, chìm vào giấc ngủ an ổn.

Mà tại một túp lều nhỏ hẹp của một gia đình, Steven buộc dây cương trong chuồng ngựa, gỡ túi đồ xuống thanh toán 3 tiền đồng cho ông lão ở đó, nói: “Đêm nay cho Philip cỏ khô tốt nhất.”

“Ừ……” Lão ngồi ở một chỗ, như có như không đáp lại.

Steven cũng không để ý, chỉ là lúc đi ra chuồng ngựa thì nghe giọng hàm hồ của lão: “Đúng rồi, nhà của cậu bị người khác xâm nhập, là một đám người xa lạ.”

Lão nói rất bình tĩnh, dường như không cảm thấy đây là chuyện quan trọng.

Steven dừng bước, vẻ mặt như thường đỡ chuôi kiếm hỏi: “Người đi rồi sao?”

“Ừ……” Lão lại đáp bằng chất giọng nhẹ bẫng, sau đó không nói chuyện nữa.

Steven nghe được đáp án, xách túi đồ của mình, đỡ chuôi kiếm đi vào con hẻm nhỏ, trong tiếng kẽo kẹt của cầu thang bước lên lầu, không ngoài dự đoán thấy được cánh cửa không biết đã bị phá hư bao nhiêu nửa treo nửa khép trước mặt, có lẽ có người muốn đóng lại, nhưng làm thế nào cũng không khép kín hoàn toàn.

Steven dừng bước chân lắng nghe, xác định chỉ có tiếng hít thở không bị tiếng gió lấn át thì nhấc chân đá văng cửa, một tiếng ầm mạnh vang lên trong bóng đêm truyền đi rất xa, doạ đứa trẻ nhà nào đó lại khóc lên, gia súc giật mình ồn ào hỗn loạn, cùng lúc đó tiếng chửi rủa cũng lần lượt truyền đến.

“Ôi trời! Đáng chết! Kẻ nào nửa đêm đá cửa?!”

“Steven, tôi đã nói đừng đá cửa mạnh như vậy nữa!”

“Đã biết.” Steven không để ý đáp lại một tiếng, nhìn căn phòng trống không bên trong, xác định không có kẻ nào ẩn nấp thì mới đi vào, ngồi xuống ván giường trống rỗng.

Tốt lắm, cậu lại bị mất một cái khăn trải giường, lần sau ra ngoài đem theo khăn trải giường luôn cho chắc.

Steven thả túi xuống, lấy ra nửa ngọn nến còn dư lại đặt lên ván giường, ánh nến tuy nhỏ, nhưng đủ chiếu sáng căn phòng nhỏ hẹp.

Trong ánh nến, Steven lại lấy bao dụng cụ từ túi ra, đi tới cửa quan sát chỗ bị hỏng, sau đó nhếch đuôi mày nhét công cụ vào bên hông, đỡ lấy ván cửa đặt vào khe lõm, kẽo kẹt một tiếng khép lại.

Cậu lại gỡ những mảnh gỗ hỏng xuống, lục tìm một cây đinh từ trong góc chất đống vụn gỗ, dùng gậy đóng vào, thấy cửa có thể đóng kín mới vừa lòng phủi tay, nhấc cái rương gỗ bị mở toang đặt vào chỗ cũ rồi lên giường nằm gối lên cánh tay.

Mà cậu vừa nằm xuống, ánh nến chập chờn không chịu được chuyển động của cậu mà vụt tắt, làm căn phòng chìm vào bóng tối.

Steven chuyển mắt nhìn chút ánh đỏ còn sót lại trên đầu bấc, cười một tiếng ngồi dậy, lấy trong túi ra hộp gỗ quý giá nhất đặt lên đầu giường, gối đầu vắt chân.

Người xông vào nhà chưa tới mức nghèo điên rồi, ít nhất không lấy luôn cái rương và giường của cậu.

Steven nhắm hai mắt lại, trong cơn thiu thiu ngủ lót một cánh tay ra sau đầu, sau khi ngủ một lúc rồi ngẩng đầu, thở một hơi lấy hộp gỗ ra chỗ khác, đặt bên sườn để lót dưới cánh tay.

Tấm ván gỗ rất cứng, thậm chí cứng đến nỗi chưa từng có, làm cả ngày cậu đều nhớ nhung giường lớn mềm mại, chỉ là hưởng qua một lần, cơ thể đã nhớ kỹ không quên cảm giác sung sướng.

Không được, sau này dù có đi tìm Brande, cũng không thể ngủ lại nhà hắn, cho dù hiện tại cậu có thể mua được một cái giường thoải mái, nhưng chỉ có cái giường này nới không khiến cậu mất cảnh giác trong lúc ngủ, đặc biệt là khi nằm trong căn phòng mà người ngoài có thể dễ dàng xông vào.

Hơn nữa trừ khi cậu cột giường mới trên lưng Philip, nếu không lần sau cậu đi ra ngoài nhất định sẽ bị mất.

Mà số tiền hiện tại vẫn chưa đủ để mua một căn phòng an toàn và thuê lính đánh thuê canh gác.

Steven lại trở mình, lấy hộp gỗ đặt lên bụng, suy nghĩ đã có chút mông lung, cậu ghét những việc cần cậu tiêu tiền, nhưng đây cũng không phải lỗi của Brande.

Hắn chỉ là một người bạn rất tốt, thậm chí Steven chắc chắn nếu mình mở miệng, Brande sẽ không từ chối, còn vui vẻ để cậu vào ở luôn trong trang viên, nhưng cậu lại không muốn làm vậy.

Rõ ràng cậu là một người thích chiếm lợi người khác.

Steven còn chưa suy nghĩ cẩn thận chuyện này thì đầu óc đã mơ hồ, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, trong tiếng gà gáy lảnh lót, cậu bực bội ngồi dậy, xoa xoa thái dương nhảy thình thịch, buồn ngủ nhìn cảnh tượng quen thuộc xung quanh, trong đầu tràn đầy tên Brande.

Không chỉ vào sáng sớm, mà cả một đêm trong đầu cậu toàn là người kia, chỉ là cậu không nhớ rõ giấc mơ đó, chỉ biết mình mơ cả đêm.

Gà gáy một tiếng tiếp một tiếng, hoàn toàn không có ý định dừng lại, Steven đỡ trán, lúc này cậu bỗng hiểu vì sao Gru muốn hầm con ngỗng lớn đó rồi, chỉ có Brande mới có thể đối mặt với tiếng ồn ầm ĩ này mà vẫn cho nó một trái dưa leo, dịu dàng nói đừng ồn.

Steven mở mắt, ngồi yên tại chỗ suy ngẫm khả năng Brande lén lút hạ vu thuật cho cậu, bỗng nghe được tiếng gõ cửa thanh âm cùng giọng nữ quen thuộc: “Steven, có đó không?”

“Có, chờ một lát.” Steven khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cậu đứng dậy sửa sang lại áo ngoài hơi loạn, mở cửa nhìn người phụ nữ trẻ tuổi mặc một bộ váy liền thân, “Jenny, có chuyện gì sao?”

“Steven.” Cô gái ngẩng đầu lên, dịu dàng xin lỗi, “Thực xin lỗi, tôi không ngăn được những người đó xông vào phòng cậu.”

“Không phải chuyện gì quan trọng.” Steven thả cửa, sờ soạng trong túi rồi lấy ra một hộp gỗ nhỏ nói, “Đúng rồi, cái này cho chị, một vị bác sĩ tôi quen nói quả khô này ngâm nước uống tốt cho sức khỏe.”

Jenny ngạc nhiên một hồi, duỗi tay nhận hộp gỗ nhỏ, cảm kích nhìn cậu: “Cảm ơn cậu vẫn luôn quan tâm Ian, Steven, giá của quả khô này bao nhiêu vậy.”

Âm thanh dò hỏi dè dặt và cẩn thận.

“Không phải đồ gì quý giá gì, yên tâm cầm dùng đi.” Steven không để ý cười nói.

Jenny ôm hộp gỗ thở ra một hơi nhẹ nhõm, mặt mày dịu dàng nói: “Cảm ơn cậu rất nhiều, lần này ra ngoài có quần áo cần tôi giúp may vá lại không?”

Steven theo bản năng nhìn về phía tay áo, phát hiện chỗ bị nhánh cây quẹt rách đã được may lại, người hầu trong trang viên Brande thật sự rất tận tâm, cậu nhìn Jenny, cười nói: “Không cần, lần này không có chỗ nào bị rách.”

“Được rồi.” Jenny bỏ hộp gỗ vào tạp dề, gật đầu rồi xoay người đi, “Vậy tôi đi về trước.”

“Ừm.” Steven lên tiếng, thấy bóng lưng nàng biến mất sau cầu thang mới đóng cửa lại, lấy lương khô và dưa leo trong túi ra giải quyết bữa sáng, sau đó ra cửa chỉ mang theo túi tiền, phối kiếm và hàng hóa.

Cậu đi ra ngõ nhỏ, đã có không ít người ngồi ven đường đánh giá cậu, rồi vội vàng dời mắt.

“Xem ra dạo này Steven sẽ không ra khỏi thành.”

“Gần đây cậu ta đi chung với chủ nhân của cửa hàng Brande lắm, tôi nghĩ cậu ta vớt không ít đâu.”

“Nếu vậy cậu ta đã sớm dọn khỏi đây rồi.”

Tiếng nghị luận xì xào mơ hồ lọt vào tai, Steven ngáp một cái, không cần cố ý nghe kỹ cũng biết bọn họ đang nói gì.

Tin tức trong thành Tanzan luôn lan truyền rất nhanh, có chỗ xấu cũng có chỗ lợi, ít nhất giờ cậu ở trong thành Tanzan không cần lo trong nhà bị khuân sạch.

Steven không cưỡi ngựa, chỉ đội mũ choàng đi vào con phố quen thuộc, cậu ra ngoài bán thương phẩm kiếm được đồng vàng, cũng mang về một ít hàng hóa, tuy rằng không đáng giá bằng hàng của Brande, nhưng cũng có thể kiếm chút đồng vàng.

Chờ sau khi bán hết hàng, lại đi đến chỗ Moreton sửa lại phối kiếm, để anh bạn Philip nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó có thể xuất phát.

Đường phố buổi sáng vẫn chưa náo nhiệt, nhưng đã có không ít người, Steven vừa bước vào tửu quán đã lập tức được nữ lang trong cửa hàng nhiệt liệt hoan nghênh: “Ôi, Steven cục cưng, cậu không biết tôi đã đợi cậu bao lâu đâu!”

“Mười bảy ngày.” Steven đưa một hộp gỗ qua, cười nói, “Ba đồng bạc.”

“Đúng là đầu gỗ không hiểu phong tình.” Nữ lang khẽ hừ một tiếng, đem ba đồng bạc đặt vào tay cậu, đồng thời cầm lấy hộp gỗ cười nói, “Nghe nói cậu và Brande tiên sinh quan hệ không tồi.”

“Một bình tinh dầu nhỏ của hắn giá ba đồng vàng.” Steven bỏ đồng bạc vào túi tiền, xoay người vẫy tay, “Hẹn gặp lại.”

Tên Brande kia đúng là không chỗ nào không ở.

Nữ lang cứng đờ, sau đó ôm hộp gỗ thở dài vào trong tiệm.

Steven đi nhiều chỗ để đưa hàng hóa, cho dù tinh dầu và hương cao rất thịnh hành ở thành Tanzan, thì thương phẩm cậu mang về cũng không lo không có nguồn tiêu thụ, chỉ là người hỏi thăm Brande quá nhiều, nhiều đến nỗi khiến cậu có cảm giác tên kia đúng là âm hồn bất tán.

“Steven, cậu và Brande tiên sinh quan hệ tốt như vậy, cũng không có biện pháp mua với giá thấp sao?” Nữ lang nhận hàng hơi không cam lòng hỏi.

“Không có biện pháp, hàng hóa trong tiệm hắn đều tính bằng đồng vàng.” Steven nói.

“Sớm biết như vậy lúc Brande tiên sinh ở trọ nên làm quen với hắn.” Một nữ lang tiếc hận chậc lưỡi.

Steven nghe vậy nhẹ nhàng nhướng mày: “Có quen biết hắn cũng sẽ không giảm giá.”

“Brande tiên sinh làm gì lạnh lùng vô tình như cậu nói, rõ ràng ngài ấy có vẻ rất dễ nói chuyện.” Nữ lang đang thử phấn hoa khô màu đỏ nhìn qua, vẻ mặt sùng bái, “Ngài ấy rất rất dịu dàng.”

“Nhưng hắn là một thương nhân.” Steven cười nhắc nhở, “Hoa khô lần này thế nào?”

“So với lần trước còn tươi đẹp hơn một chút.” Nữ lang nhìn trên nhan sắc trên tay thì rất vừa lòng, chỉ là nói đến một đề tài khác vẫn hơi khó chịu, “Brande tiên sinh mới không bủn xỉn như cậu, lúc hắn ở trong tiệm luôn cho boa bằng đồng bạc.”

“Ồ, hắn quả thật rất hào phóng.” Steven nhớ tới tiền thù lao mà người kia đưa, nhưng hắn là một thương nhân hào phóng lại rất khôn khéo.

Hơn nữa, chẳng lẽ bởi vì cậu quá tính toán nên mới không kiếm được nhiều đồng vàng sao?

“Đúng không.” Nữ lang rất hài lòng với kết luận của mình, “Hộp này bao nhiêu tiền?”

“Hai quả đồng bạc.” Steven trả lời.

“Ôi, cậu đúng là ăn cướp!” Nữ lang vừa oán giận vừa tiếc nuối trả tiền, “Tôi hy vọng nó có thể dùng đến 2 năm sau.”

Steven nhìn vẻ mặt tiếc tiền của nàng, lại lần nữa xác định mình làm đúng, học theo sự hào phóng của Brande chỉ sợ cả đời đều học không được.

Steven bán sắp hết hàng cho nữ lang trong cửa hàng, lúc cậu đang đếm lại đồng bạc rời khỏi cửa hàng, lại bị một giọng nữ dịu dàng từ phía sau gọi lại: “Steven!”

Cậu quay đầu nhìn Daisy đang bước vội lại đây, dừng bước hỏi: “Còn muốn mua gì sao?”

“Không, không phải.” Daisy do dự cắn môi, “Chỉ là lần trước Brande tiên sinh rời đi đúng lúc tôi đang nghỉ ngơi, thậm chí chưa kịp tiễn hắn.”

“Tôi nghĩ hắn sẽ không để ý chuyện này.” Steven nhìn cảm xúc không thể kiềm chế trong mắt nàng.

“Tôi, tôi chỉ muốn hỏi hắn buôn bán có tốt không?” Vẻ mặt Daisy hơi co quắp, hé miệng mấy lần mới hỏi ra vấn đề này.

“Tốt lắm, mỗi ngày đều bán hết hàng.” Steven khẽ thở dài nhìn nàng, bởi vì cậu đã nhìn thấy cảm xúc này trong mắt không ít người đang yêu.

Cho dù biết không thích hợp, nàng vẫn chìm đắm trong sự dịu dàng của hắn, nhưng mối tình này từ lúc bắt đầu đã không được đáp lại, bởi vì Brande hắn……

“Vậy hắn có từng nhắc đến cửa hàng này không?” Trong mắt Daisy hiện lên vẻ mong mỏi, như đang ký thác một tia hy vọng.

“Không có, hắn chưa từng nhắc lại cửa hàng này.” Steven biết nàng muốn nghe không phải là Brande nhắc tới cửa hàng này hay không, mà là nàng, nhưng không có, Brande từng nhắc tới cửa hàng này, nhưng đó là vì hắn muốn mua rượu nho để so sánh hương vị, trước nay chưa từng nhắc tới Daisy.

Hắn cũng không sai, bởi vì tất cả nữ lang trong cửa hàng này đều giống nhau, ngày đó cho dù không phải Daisy, đổi thành một nữ lang khác, hắn cũng sẽ boa một quả đồng bạc, mà thực tế kà không chỉ có Daisy được cho một đồng bạc.

Steven nhìn nụ cười cứng đờ của Daisy, ánh sáng trong mắt cũng tắt ngấm, dâng lên tầng tầng lớp lớp ưu thương, nàng muốn nở nụ cười, nhưng khóe môi cong lên càng khó coi hơn khóc: “Vậy sao?”

“Đúng vậy.” Steven cũng không muốn cho nàng bất kỳ hy vọng gì, cũng không cho được đáp án mà nàng hy vọng.

Yêu mà không được đáp lại, lãng quên mới là lựa chọn chính xác nhất.

“Xin lỗi……” Daisy rũ mắt, ngón tay nắm chặt vạt áo, giọng nói nhẹ như tan vào không khí, “Có thể nhờ ngài đừng nói chuyện tôi hỏi ngài cho Brande tiên sinh không?”

Tình yêu không thể che giấu, dù dùng cách nào để hỏi thì cũng không tránh được bị đối phương phát hiện tình cảm.

“Yên tâm đi.” Steven nhìn nàng khẽ mỉm cười.

“Cảm ơn, tôi đi về trước.” Daisy nói xong, nhấc làn váy xoay người rời đi.

Steven không lên tiếng, cậu chỉ là nhìn Daisy rời đi, sau đó xoay người rời khỏi quán rượu.

Chuyện tình yêu có lẽ cả đời này cậu cũng không hiểu được, đương nhiên cũng sẽ không tiếp xúc đến nó, giờ cậu cần suy nghĩ làm thế nào để Moreton có thể sửa chữa kiếm cho cậu mà không mở miệng cằn nhằn.

Steven đi về cuối phố, nhìn thấy cửa nhà được phủ một lớp rèm vải đay thì vén lên bước vào: “Moreton thân ái, tôi……”

Cậu chưa nói xong, ánh mắt của chạm phải người đang ngồi trong phòng thì im bặt, đối phương nâng mắt nhìn qua thấy cậu thì hiện lên ý cười, trong nháy mắt, cậu phát hiện nhiệt độ khác thường nơi lòng ngực.

Brande.

Người này không khác gì lúc tạm biệt tối hôm qua, rồi lại giống như đã lâu không gặp, cũng chính vì không khác biệt, bóng người thon dài cân xứng kia mới tạo cho mình một không gian riêng biệt trong cửa tiệm cũ nát.

Hắn chỉ cần ngồi ở đó, cũng khiến nơi này có thể trở thành thánh địa yên bình.

“Thật trùng hợp, tới sửa kiếm sao?” Hứa Nguyện nhìn thanh niên bước vào tiệm, cười nói.

“Đã lâu không gặp.” Steven đi qua, cảm thấy một màn quen thuộc đến lạ, cậu nghiền ngẫm cảm xúc lạ lẫm trong lòng, ngồi xuống hỏi, “Moreton đâu?”

“Ông ấy đi lấy kiếm của tôi.” Hứa Nguyện cũng cảm thấy cảnh này có hơi quen thuộc, hắn nhìn thanh niên cười nói, “Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại rồi, nhưng lần này tôi không mang bàn cờ theo.”

Steven nghi hoặc trong chớp mắt, cuối cùng cũng nghĩ ra lời hứa chơi cờ lần sau: “Không sao, chờ lần sau đi, khi nào anh mới quay lại trang viên?”

“Ngày mai.” Hứa Nguyện trả lời nói.

“Ngày mai?” Steven nhướng đuôi mày.

Hứa Nguyện nhìn cậu: “Nhìn cậu có vẻ rất hy vọng tôi nhanh trở về.”

“Cũng không phải, chỉ là không ngờ tạm biệt hai lần cũng không thành công.” Steven bắt chéo chân nhìn hắn.

Cảm xúc này không phải buồn bực, chỉ là trịnh trọng tạm biệt hai lần vẫn không thành công, nhưng không phải cậu không muốn gặp Brande.

“Cảm thấy lãng phí cảm xúc?” Hứa Nguyện trầm ngâm cười.

Steven nghe vậy thì kinh ngạc, cảm thấy hình như là cảm giác này: “A, hơi ngoài ý muốn.”

Cậu đã sẵn sàng không gặp hắn một thời gian thật lâu.

“Ngoài ý muốn gặp lại không phải chuyện vui sao?” Hứa Nguyện cười khẽ ngâm, âm điệu cũng nhẹ nhàng hơn, “Hay là cậu không muốn nhìn thấy tôi?”

Steven nghe vậy thì giật mình, kéo khóe môi nói: “Sao có thể, tôi rất hy vọng ngày ngày đều có thể gặp được ngài, chỉ là từ sáng đến giờ nghe vô số người nhắc tới Brande tiên sinh, cũng muốn trở thành bạn của hắn.”

“Để hắn hạ thấp giá hàng hóa.” Hứa Nguyện tiếp lời cậu.

“Không sai.” Steven nhướng mày bật cười, “Anh đúng là hiểu rõ mọi chuyện.”

“Vẫn có chuyện không rõ ràng lắm.” Hứa Nguyện nói.

“Cái gì?” Steven tò mò.

“Tỷ như cậu đang sống ở đâu?” Hứa Nguyện hỏi.

Steven giật mình suy tư một chút, phát hiện hình như mình không nói cho hắn: “Sao lại hỏi chuyện cái?”

“Ngày hôm qua muốn đưa cho cậu một vại mật ong nhỏ, nhưng uống rượu quá nhiều nên quên mất.” Hứa Nguyện bất đắc dĩ nói, “Muốn để người hầu đem qua thì phát hiện ngay cả địa chỉ của cậu cũng không biết.”

“Chỗ tôi rất phức tạp, nói cho anh anh cũng không tìm thấy.” Steven thản nhiên dựa ra sau, “Hơn nữa tốt nhất anh đừng cho người đưa qua, nếu không sẽ bị cướp giữa đường.”

Hứa Nguyện nghe cậu nói thì trầm ngâm, cuối cùng cũng không hỏi vì sao cậu không dọn khỏi nơi đó: “Vậy sau tôi làm thế nào để tìm cậu?”

Steven ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói: “Nếu có việc gấp, anh đi quán rượu Benson tìm tôi là được, tôi thường xuyên tới đó ăn uống.”

“Được.” Hứa Nguyện lên tiếng, cười nói, “Vậy mật ong cũng đưa đến quán rượu Benson sao?”

Steven nhướng mày nói: “Cái kia thì thôi đi, Benson có lẽ sẽ quăng nó ra ngoài, lần sau……”

Cậu nói đến đây đột nhiên im lặng, suy nghĩ một lúc rồi đổi cách nói: “Có cơ hội thì đưa cho tôi.”

“Được.” Hứa Nguyện cười nói.

Steven nhìn dịu dàng trong mắt hắn, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích một chút, hơi lui ra sau dịch tầm mắt hỏi: “Anh còn nhớ quán cơm mà lần đầu tiên mời tôi ăn không?”

Đề tài đột nhiên thay đổi, Hứa Nguyện nghi hoặc nhìn cậu: “Nhớ rõ, sao vậy?”

Chuyện gì cũng phải có nguyên nhân của nó.

“Vậy anh còn nhớ chuyện xảy ra lúc đó không?” Steven hơi nghiêng mắt, tầm mắt cũng không chạm vào hắn.

Tên này quá lợi hại, cậu luôn cảm thấy đối mắt với hắn sẽ dễ dàng bị nhìn thấu, chuyện về Daisy hắn không biết sẽ tốt hơn, nhưng cậu cũng không biết lúc ấy mình dứt khoát chặt đứt tình cảm của nàng vậy có đúng hay không?

Hứa Nguyện nhìn thanh niên bên cạnh rõ ràng không phải đơn giản chỉ hỏi chuyện này, khẽ cười nói: “Chuyện cậu một mình ăn hết một con ngỗng nướng?”

Steven liếc hắn một cái.

Hứa Nguyện cười nói: “Hay là chuyện sáng sớm cậu cạy cửa phòng lúc tôi đang ngủ?”

Ngón tay vuốt ve chuôi kiếm của Steven khựng lại, quay lại nhìn người bên cạnh: “Brande tiên sinh thân ái, anh hơi thù dai rồi đấy.”

“Là do cậu đột nhiên nhắc tới, tôi chỉ nhớ ra những chuyện này.” Hứa Nguyện ngước mắt nhìn sắc trời ngoài cửa, “Giữa trưa có muốn tới đó ăn cơm không?”

Steven hơi lúng túng, biết hắn có lẽ thật sự không nhớ rõ, vậy thì không cần thiết gây thêm phiền toái: “Không cần, giữa trưa tôi còn có việc.”

Hơn nữa cậu không thể bị tên này nuôi ra tật kén ăn được.

“Được, vậy lần sau.” Hứa Nguyện cũng không bắt buộc, cũng không hỏi nguyên nhân cậu đổi đề tài.

“Ok.” Steven cười một tiếng, nhìn ra cửa hông, đỡ chuôi kiếm đứng dậy, “Moreton đang đúc kiếm sao?”

“Ông ấy chỉ làm thêm vào chuôi kiếm……” Hứa Nguyện nói chưa xong, tiếng bước chân đi kèm với giọng nói tục tằng đã vang lên.

“Brande tiên sinh, kiếm của ngài…… Steven! Ồ, tôi không muốn thấy cậu ở đây đâu!” Moreton nâng kiếm trong tay nhíu mày nói.

“Lần này tôi dùng rất cẩn thận, sửa không tốn công sức đâu.” Steven đi tới quầy nhìn thanh kiếm trên tay Moreton, phát hiện trên chuôi kiếm khảm một viên đá quý màu đỏ, “Sao hắn lại có đá quý?”

“Vì đây là đá quý Brande tiên sinh mang đến.” Moreton cười ha hả, “Nếu cậu có thể mang đến, tôi cũng khảm cho cậu.”

Steven nhìn qua, biết lúc nãy Moreton đi làm gì, cậu cong khóe môi, đem kiếm của mình đặt lên quầy, cười nói: “Thôi bỏ đi, thêm một viên đá quý cũng không có hiệu quả diệt ma như truyền thuyết.”

“Nhưng nó rất xinh đẹp, cùng mái tóc của cậu rất hợp nhau.” Moreton cố gắng đề cử, đưa tay rút kiếm của Steven ra, nhìn thấy vết sứt mẻ trên lưỡi liếm thì mặt tối sầm.

“Cũng không thể tránh sứt mẻ được.” Steven cười cười.

Brande có lẽ khảm nó để trang trí, nhưng nếu đổi lại là cậu, chẳng khác nào cố tình đợi bọn cường đạo vây công.

“Thanh kiếm này cần phải đúc lại.” Moreton đen mặt nhìn gương mặt tươi cười của thanh niên.

“Vậy giờ ông bẻ gãy nó đi.” Steven chống tay lên quầy không chút khách khí nhìn lại.

Mặt Moreton càng đen hơn: “Cậu lại dùng nó chém thứ gì?”

“Một con Điểu Sư.” Steven nói.

Hai mắt Moreton sáng rực: “Mang về không?!”

Steven đè khoé môi xuống: “Không có, nó chạy.”

“Thôi được rồi, tên quỷ xui xẻo bủn xỉn.” Moreton nhìn thanh kiếm nói, “Sửa lại hết ba đồng bạc.”

“Ông đổi nghề ăn cướp đấy à?” Steven gõ nhẹ quầy, “Một đồng bạc, nếu không giờ tôi ném nó vào cống thoát nước.”

Hai người đối diện, không ai nhường ai, sát khí bùm bùm toé lửa, cuối cùng vẫn là Moreton hít sâu nhượng bộ: “Thôi được rồi, một đồng bạc, không có lần sau!”

“Ok.” Thanh niên cong mắt, đồng ý lưu loát nhanh chóng.

Hứa Nguyện xác định Moreton lại đang nghiến răng nghiến lợi.

*****
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.