Khoảng cách rất gần.
Giống như anh chỉ cần cúi đầu thêm chút nữa là có thể hôn cô.
Lông mi đen kịt, thậm chí ngay cả lông tơ nhỏ màu trắng trên gương mặt anh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, hình dáng đôi môi cũng đẹp mắt, sắc môi nhạt hơi nhếch lên, nhìn qua vừa lạnh lùng lại mang theo sự khắc chế.
Đây là lần đầu tiên trong đời Ôn Bắc Vũ cảm nhận được trái tim mình điên cuồng loạn nhịp đến ngay cả việc thở cũng khó khăn đến vậy.
Cảm giác này rất đỗi lạ lẫm, cô có chút mất phương hướng.
Từ nhỏ Ôn Bắc Vũ đã chơi chung với mấy đứa con trai, có thể là do tính cách mà mọi người đều xem cô như anh em trai, cho nên thật ra khái niệm bạn khác giới đối với cô rất mơ hồ.
Chưa từng có một giây phút nào như lúc này.
Cô cảm nhận được rõ ràng và chuẩn xác sự thu hút của bạn khác giới.
Và cũng không có cách nào kháng cự lại được.
“Cái đó, em, cái đó…”
Ôn Bắc Vũ vẫn còn hoảng hốt, miệng mở to, nói ra mấy chữ không rõ ràng, ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh.
Tư thế giữa hai người vẫn như cũ, Nam Tự đè nửa người lên người cô, giam cầm hai tay, cơ thể nghiêng về phía trước, đôi mắt đen, sâu hun hút đảo qua vành tai ửng hồng của cô gái nhỏ, hơi dừng lại.
Cảm nhận được ánh mắt kia, Ôn Bắc Vũ cố gắng chống đỡ, một lần nữa ngước lên nhìn anh: “Này, anh không phải…”
“Anh sẽ không làm gì với em thật chứ?”
“Em cảnh cáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-khong-bang-hoc-tap/1732060/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.