Edit: Quỳnh Như.
Beta: Cẩm.
Đến trường học, ông trời dường như không nghe thấy lời cầu nguyện của Đường Vi Vi, cô phải chấp nhận hiện thực vô cùng tàn khốc.
Bảng xếp hạng toàn khối:
Đứng thứ nhất, Nam Tự, tổng điểm 712.
Đứng thứ hai, Đường Vi Vi, tổng điểm 707.
“……”
Trong nháy mắt, Đường Vi Vi rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là tâm như tro tàn, sống không còn gì luyến tiếc.
Gíao viên trên bục giảng đang giảng lại bài thi này lần này, dùng phấn viết lên bảng đen các bước giải đề, bên dưới các học sinh vừa nghe giảng vừa ghi chép, lâu lâu lại có vài tiếng than thở câu này khó hay câu kia khó.
Đường Vi Vi mù mịt, nhìn như một đóa hoa héo ghé vào trên mặt bàn, gương mặt gối lên cánh tay, đầu ngón tay trắng vẽ nguệch ngoạc trên mặt bàn.
“Không giành được hạng nhất toàn khối cũng không sao, tôi đến cả hạng nhất lớp cũng không giành được.” Cô gái nhỏ giọng điệu buồn rầu, “Tôi khó khăn quá mà.”
“……”
Hạ Xuyên đã sửa xong câu sai cuối cùng trong đề thi, đặt bút xuống, cơ thể hơi tựa vào phía sau.
Có lẽ là đã quen ngồi bàn cuối, anh nhất thời quên mất nên lưng ghế chạm vào bàn học phía sau, phát ra âm thanh hơi lớn.
“Xin lỗi.” Hạ Xuyên xoay người xuống phía sau nói.
Nam Tự ngước mắt lên, lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, không cần để ý.
“Aaa, tôi thật sự tức giận…” Đường Vi Vi lẩm bẩm, duỗi tay nắm lấy góc áo của Hạ Xuyên, kéo kéo, “Bạn cùng bàn, cậu nói thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-khong-bang-hoc-tap/1732027/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.