Edit: Cẩm Anh.
Chạng vạng, trời cao xanh thẳm nhiễm sắc thái tươi đẹp, từng lớp mây bị ánh hoàng hôn chiều tà đốt thành một màu lửa đỏ, còn có một vài chỗ biến thành màu đỏ tía giữa không trung.
Đường Vi Vi đeo cặp sách, hai tay ôm lấy sườn cặp trên bả vai, chậm rì rì giống như ốc sên bò phía sau Hạ Xuyên.
Dụi dụi mắt, cảm giác vẫn có chút mệt mỏi.
Đường Vi Vi lại ngáp một cái, gọi thiếu niên phía trước: "Hạ Xuyên cậu từ từ thôi, đợi tôi với..."
Trong giọng nói của cô còn mang theo cơn buồn ngủ, chậm chạp đuổi theo, sau đó bất mãn oán giận: "Đi nhanh như vậy làm gì?"
"Là do cậu quá chậm."
Hạ Xuyên dừng chân tại chỗ, tay đút trong túi quần, rũ mắt nhìn cô: "Đồ chân ngắn."
"......."
Cút đi.
Đường Vi quét mắt nhìn qua đôi chân dài của anh, nội tâm cực kì không cam chịu.
Cô cao một mét sáu, biết mình không được tính là cao gầy, nhưng tuyệt đối cũng không được coi là lùn, hơn nữa tỉ lệ dáng ngưởi của cô cực kì tốt, có nhiều cô gái cao hơn cô mà chân còn chưa dài bằng cô đâu!
Nhưng mà đứng trước mặt người này, ưu thế của cô không còn sót lại chút gì.
Cô hận!
Đợi đến khi Đường Vi Vi đuổi kịp, hai người lại một lần nữa sánh vai đồng hành.
Mặc dù chế giễu nhưng Hạ Xuyên vẫn thả chậm bước chân, phối hợp với tốc độ của cô.
Lúc này trong sân trường không có nhiều học sinh, đi qua khu dạy học và thư viện, dọc đường đi cũng không gặp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-khong-bang-hoc-tap/162914/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.