Edit: Cẩm Anh.
Bài tập không thể nào giúp anh làm được, cả đời này đều không có khả năng.
Đường Vi Vi cũng không biết đây là tật xấu gì, tên thì không gọi hẳn hoi mà cứ hết gọi cái gì mà "cô bé", sau là "em gái", bây giờ thì lại đến "học sinh xuất sắc".
Chờ đến khi bóng hình thẳng tắp biến mất ở cửa sau, Nghê Nguyệt mới run lẩy bẩy lại gần, vẫn là dáng vẻ sợ sệt.
"Vi Vi, vừa rồi làm tớ sợ muốn chết."
Đường Vi Vi: "Sợ cái gì, cậu ta cũng sẽ không đánh cậu."
Nghê Nguyệt rất khẩn trương: "Nhưng ngộ nhỡ cậu ra đánh cậu thì làm sao bây giờ?!"
"..."
Nhớ tới vừa rồi, bàn tay thiếu niên thô ráp mang theo hơi ấm đặt ở đỉnh đầu cô, mang theo lực đạo rất nhỏ, à... còn có giọng điệu thiếu đòn kia nữa.
Đường Vi Vi lặng lẽ liếc mắt nhìn sang, trên mặt duy trì nụ cười yếu ớt: "Không cần lo lắng, tớ đã có cách."
Nghê Nguyệt hỏi: "Cách gì?"
Đường Vi Vi nói hùng hồn: "Mách giáo viên."
Nghê Nguyệt: "..."
Cô cảm thấy chiêu này có khả năng không có tác dụng đâu...
Đám người Hạ Xuyên rất ít khi đến căng tin ăn cơm, bình thường đều là ra bên ngoài trường.
Quán ăn gần Tam Trung có rất nhiều, rẽ ngay con ngõ bên phải là có thể gặp được con phố xứng danh được gọi là thiên đường ẩm thực, nào là bún thập cẩm, đồ nướng, lẩu, bánh gạo cay,... không thiếu bất cứ gì cả, người đến đây cũng nhiều.
Hạ Xuyên đối với đồ ăn vẫn luôn rất kén chọn, cũng không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-khong-bang-hoc-tap/162901/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.