Yến Hảo như cái đuôi nhỏ đi theo Giang Mộ Hành, một đường cùng ra khỏi bệnh viện.
Miệng vết thương của Giang Mộ Hành đã xử lý, thuốc cũng đã lấy, cậu không còn lý do dính vào.
Trời rất chói chang, ánh nắng rọi vào mắt không mở nổi.
Yến Hảo bước lớn hơn chút, hờ hờ áp sát sau lưng Giang Mộ Hành, núp sau cái bóng hắn chặn lại, cảm giác bọn họ vô cùng thân mật.
"Lớp trưởng, hay bỏ tiết học tối nay đi."
Bước chân Giang Mộ Hành ở đằng trước dừng lại.
Yến Hảo không kịp dừng gót, đầu đụng vào, chóp mũi cách lớp quần áo cọ lên lưng hắn, thoáng cái từ cổ tới tai nóng bừng.
Giang Mộ Hành quay đầu: "Tối cậu có việc?"
Yến Hảo hồi thần, vội đưa tay vuốt tóc mái, che đi cảm xúc trong mắt: "Không có."
Giang Mộ Hành nhíu mày: "Vậy sao lại không muốn học thêm?"
"Không phải không muốn." Yến Hảo có ảo giác như lại bị ba cậu dạy dỗ, cậu căng thẳng giải thích, "Là do đầu cậu bị thương, buổi tối nên ở nhà nghỉ ngơi."
Giang Mộ Hành trầm mặc chốc lát: "Tôi không sao."
Nói đoạn, tiếp tục bước về phía trước.
"Tối hôm cậu dạy kèm tôi làm bài tập, bài thi của tôi vẫn chưa vào đâu..."
Yến Hảo còn chưa dứt lời thì thấy Giang Mộ Hành khom người ngồi xổm xuống, cậu hốt hoảng chạy qua: "Cậu sao vậy lớp trưởng? Khó chịu chỗ nào? Bị choáng à?"
Giang Mộ Hành mím chặt môi, gương mặt tái xanh.
Yến Hảo ngồi xổm trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-dung-dan/2465928/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.