Yến Hảo có hơi hoảng hốt: "Lớp trưởng, cậu nói cậu khích lệ tôi?" 
Giang Mộ Hành: "Ừm." 
Bên tai Yến Hảo vang lên tiếng pháo hoa nở rộ, cậu ngẩng đầu: "Vậy..." 
Bất thình lình đối mặt với Giang Mộ Hành, tư duy Yến Hảo nhất thời đứt đoạn, không biết bản thân muốn nói gì. 
Giang Mộ Hành hững hờ khẽ cụp mắt nhìn sang, lông mi vừa dài lại dày, đồng tử đen lạ thường, trong đó như đang cất giấu đáy biển vực sâu. 
Biết rõ nguy hiểm, lại khiến người ta không nhịn được muốn liều lĩnh lao vào kiếm tìm. 
Một cơn tê dại oanh tạc da đầu Yến Hảo, không sao kiềm chế chạy đến gáy, khuếch tán tới toàn bộ lưng. Cậu gãi gãi cổ: "Chúng ta ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi." 
Giang Mộ Hành bưng nước ngọt lên uống vài ngụm. 
Yến Hảo dán mắt vào yết hầu chuyển động lên xuống của hắn, cũng tự làm theo vậy. 
"Chẳng phải nói ăn cơm à?" 
Giang Mộ Hành liếc cậu một cái, "Nhìn lớp trưởng có thể no bụng?" 
"..." 
Yến Hảo bỗng hồi thần, cậu túm tóc che đi vành tai ửng hồng, rồi lại kéo đuôi tóc, bình tĩnh nói: "Lớp trưởng, tôi cảm thấy yết hầu của cậu... ừm... rõ ràng hơn so với tôi rất nhiều." 
Giang Mộ Hành đặt ly xuống: "Cậu dậy thì muộn." 
"... Có đâu." Yến Hảo cãi lại, "Tôi chỗ nên dậy thì đều dậy thì rất tốt." 
Giang Mộ Hành cầm đũa gắp đồ ăn: "Cậu nói cái gì thì là cái đấy." 
Giọng điệu người lớn đối xử với trẻ con. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-dung-dan/2465923/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.