Phòng khách mở điều hoà, cửa sổ không đóng hết mà chừa lại một cái.
Gió mùa hè chạy vào trong đó, chậm rãi tới gần hai thiếu niên đang đối diện nhau, hôn lên dáng vẻ ngây ngô của bọn họ.
Yến Hảo ho nhẹ: "Không đâm thì xoa thuốc cũng được nhỉ?"
Giang Mộ Hành nhìn đỉnh đầu màu đen dưới mắt, ánh mắt rơi trên mấy lọn tóc cong vểnh: "Ít nhất phải hai tuần."
"Lâu vậy à..." Yến Hảo vò đầu bứt tai, nhanh chóng liếc hắn một cái, "Đâm thì sao?"
Giang Mộ Hành nhướng mày: "Chừng một tuần là đóng vảy."
Yến Hảo "À" lên.
Sau đó im bặt.
"Vị trí bọng nước nằm phía trong cánh tay phải của cậu, khi viết rất dễ cọ vào." Giang Mộ Hành nói, "Cậu lại không có cách nào tập trung chú ý, ảnh hưởng hiệu suất học tập."
Yến Hảo không phản ứng.
Giang Mộ Hành liếc bọng nước trên cánh tay cậu: "Lớp biểu bì sẽ bị mài mòn hết, theo thời tiết bây giờ sẽ bị viêm nhiễm, còn càng chậm hơn."
Yến Hảo vẫn không phản ứng như cũ.
Giang Mộ Hành cau mày một cái, ngón tay chỉ về cái ghế cạnh bàn ăn: "Ngồi đây."
Thế giới của Yến Hảo toả sáng muôn phương.
.
Ở phương diện mà Yến Hảo có thể tiếp xúc, Giang Mộ Hành rất điềm tĩnh trong mọi việc mình làm, xưa nay chưa từng bối rối, thậm chí không hề ngần ngại ngay cả khi không biết bắt đầu từ đầu.
Dẫu cho đối mặt với sự việc gì, hắn đều rất bình tĩnh, hờ hững.
Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-dung-dan/2465915/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.