Yến Hảo xem nhẹ mức độ chú ý của những người khác trong lớp đối với cậu, kỳ nghỉ hè đã trôi qua nhưng bọn họ vẫn xì xào.
"Phiền vãi!" Hạ Thuỷ khịa, "Hạng chót thì không thi tốt được chắc?"
Yến Hảo trái lại khai thông cô: "Không phải hạng chót không thể thi tốt, mà là vừa hạng chót vừa bỏ tiền để vào. Chuyện này rất đột ngột với một trường xếp hạng hàng đầu thành phố như nhất trung, nó khác nhau."
"Mày nghĩ xem, họ khắc khổ phấn đấu để thi vào, nhận được nguồn tài nguyên cực tốt. Chúng ta chỉ việc hưởng thụ nhờ người nhà tiêu tiền, họ sẽ rất khó chịu, bắt đầu chủ quan nhìn nhóm chúng ta bằng cái nhìn phiến diện."
Hạ Thuỷ tức giận cắn bò khô, nào có chuyện chỉ chi tiền, chúng ta vẫn phải tự thi đến mức điểm có thể mua.
"Giáo viên trong trường ta rất giỏi, không nói lớp khác, chỉ nói lớp (1) là một trong ba lớp khoa học tự nhiên trọng điểm, tỷ lệ tốt nghiệp của mỗi khoá đều có thể gọi là đỉnh cao."
Yến Hảo ôm bình giữ nhiệt, cằm chống nắp bình: "Năm ngoái ba lớp không một ai mua để vào, đều được trúng tuyển bằng súng thật đạn thật. Không tính người du học, tám phần trăm là học sinh được tuyển thẳng, mười lăm phần trăm nhập học trường top 10 cả nước, tỷ lệ đậu đại học trọng điểm là trăm phần trăm."
Hạ Thuỷ hiểu rõ số liệu này, bằng không ba cô đã chẳng những đập tiền vào nhất trung mà lại còn vận dụng quan hệ để cô vô lớp (1) trọng điểm, muốn cô bị nhiễm bầu không khí học tập.
Nhưng hiện thực không như mơ, cô chỉ cảm nhận được những cái ôm đồng cảm từ người đồng cảnh ngộ.
Tuy rằng có thể tám chuyện với các nữ sinh trong lớp, cũng có thể đùa giỡn một chút nhưng không quen thân một ai, đôi khi cô cảm giác bị cô lập rất rõ ràng.
Chủ đề trò chuyện chung chỉ giới hạn ở những thứ vô bổ, còn liên quan đến học tập thì không tán gẫu nổi.
"Thành tích và thứ hạng cuối kỳ của tao đối với mọi người mà nói, giống như một binh sĩ nhỏ bị tụt lại phía sau trong hàng ngũ, đột nhiên một ngày nọ xách đao lao giết các chiến thần trên chiến trường. Các chiến thần tạm dừng chém giết, nhất trí nhắm đao vào tên lính quèn."
Yến Hảo nhún vai: "Không phải bọn họ bị uy hiếp, mà đó là một loại kỳ thị và khinh miệt. Họ cho rằng đấy là chiến trường của bọn họ, việc tên lính quèn đứng đó chính là đang sỉ nhục họ, nhất định phải xua đuổi."
"Mẹ nó, đừng nói nữa, tao tức muốn khóc mất." Hạ Thuỷ nắm chặt tay Yến Hảo, nghiêm túc lắc lắc, "Tiểu Hảo, mày không cần quan tâm người khác, tao và Hành Tây nhất định sẽ đứng sau mày, chúng tao ủng hộ mày đến cùng!"
Yến Hảo bất đắc dĩ: "Chị gái, bò khô bắn cùng nước bọt chị kìa."
"Ai dà, đâu cần để ý tí vụn vặt này." Mặt mũi Hạ Thuỷ tràn đầy nghiêm nghị, "Khoá này của chúng ta có tổng cộng mười bảy lớp, năm xã hội mười hai tự nhiên, có hơn ba mươi người bỏ tiền để vô, đều cùng là cái đuôi xe kéo. Mày là người đầu tiên thi được vào hai mươi lăm hạng đầu, trường hợp đầu tiên, đây là một kỳ tích vĩ đại, là một lần nghịch tập viết lại lịch sử, là một dấu mốc chói lọi."
"Anh Hảo, mày là người dấy lên hy vọng và ý chí cho tộc đuôi xe chúng ta. Mày không cần chiến đấu một mình, tộc đuôi xe đều ủng hộ mày. Giờ đây giấc mộng đã khởi hành, xin mày nhất định hãy mang theo sự kiêu hãnh của chúng ta xông lên phía trước."
"Thế nào là huênh hoang cơ?" Hạ Thuỷ bụm miệng, nhỏ giọng nói, "Ba chấm thuỷ là vua, chỉ cần cậu ta đặt tâm vào lúc phụ đạo cho mày, đến top 5 còn được."
Yến Hảo thấy cô càng nói càng thái quá, bèn búng trán cô một cái: "Tỉnh táo chút."
"Tỉnh táo gì, mười tám năm nay tao chưa từng tỉnh táo như thế."
Hạ Thuỷ xoa xoa trán: "Năm vị trí đầu của lớp (1) ta, trừ Ba chấm thuỷ liên tục giữ ngai vàng thì bốn người còn lại chưa từng rớt khỏi top 15 của lớp. Biết điều này nghĩa là gì đúng không, hạng hai mốt của mày rất có sức nặng, tương lai không phải giấc mộng, chị thấy mày có thể."
Đoạn ra hiệu cho Yến Hảo nhìn Tống Nhiên, đó là người muôn đời đứng năm lớp.
Yến Hảo nhìn Giang Mộ Hành ở bên cạnh, thấy hắn đang nói gì đó với lớp phó, đuôi tóc gọn gàng, gáy sạch sẽ thon dài.
Buổi sáng còn cùng nhau đến trường, thế mà bây giờ đã lại muốn dính vào.
Hạ Thuỷ bỗng đến câu: "Tiểu Hảo, bình giữ nhiệt của mày và Ba chấm thuỷ là cùng một hãng, một kiểu mẫu."
Yến Hảo gãi ấn đường, Hạ Thuỷ và Dương Tùng đều sẽ đến chỗ cậu chơi, không gạt được, cậu dứt khoát thẳng thắn: "Hôm qua cùng đi siêu thị mua."
Hạ Thuỷ ngây như phỗng.
Yến Hảo quăng quả bom nặng ký: "Cậu ấy đang sống ở chỗ tao."
Phản ứng đầu tiên của Hạ Thuỷ là, gần quan được ban lộc.
Tiếc thay Yến Hảo là boy.
Yến Hảo nói dăm ba câu về sự việc Giang Mộ Hành dọn tới chỗ cậu, Hạ Thuỷ vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi.
"Mày đây không phải vận cứt chó*, mà phải gọi là vận mệnh sắp đặt."
*Thời xưa ở vùng nông thôn của Trung rất ít phân bón hoá học nên phải tự ủ phân. Phân không đủ nên họ mới thường đi nhặt cít chó vào buổi sáng, và vì thế nên cít có thể bán ra được tiền nên ai số hên nhặt được nhiều cít chó thì có nhiều tiền, từ đấy từ này ra đời.
Yến Hảo thích cách giải thích này.
Lần trước Hạ Thuỷ nghe Yến Hảo kể Giang Mộ Hành đang dạy kèm cho cậu, cô chỉ khó tin, lần này thì bùi ngùi nhiều hơn.
"Vậy từ nay về sau bọn mày đi học tan học đều cùng nhau à?"
Không chờ Yến Hảo nói, Hạ Thuỷ đùa giỡn: "Cùng nhau cũng không hề gì, mày không phải con gái, sẽ không bị đâm hình nhân."
Yến Hảo rũ mắt xoay bút.
"Tiểu Hảo, đây là cơ hội trở mình ông trời ban cho mày, mày nhất định phải tạo quan hệ tốt với Ba chấm thuỷ, thành lập tình hữu nghị cách mạng."
Hạ Thuỷ kích động mà hai mắt phát sáng: "Miễn là mày thành công thay thế Tống Nhiên trở thành bạn tốt nhất của cậu ta, mày còn cần lo cậu ta không dụng tâm phụ đạo cho mày ư? Hoàn toàn không cần lo."
"Thiên thời địa lợi, chỉ thiếu nhân hoà, cố lên, khiến cậu ta đưa mày bay."
Yến Hảo nhìn nước bọt trên bàn: "Mỹ nữ, nghỉ chút có được không?"
"Tao cũng muốn nghỉ, ai bảo thông tin mày đưa quá bùng nổ."
Hạ Thuỷ liếc về trước cửa phòng học, "Ồ" lên.
Yến Hảo quay đầu nhìn lại, Dương Tùng vừa hút thuốc trong nhà vệ sinh xong trở về, ngoắc tay gọi Tống Nhiên ra, hai người đứng trên hành lang cười cười nói nói.
.
Hạ Thuỷ than thở: "Tổ hợp đội sổ của chúng ta thực sự tràn đầy kịch tính."
"Đầu tiên là mày bay một mình, tiểu đội ba người giải tán. Giờ đây mày, Hành Tây, lại thêm Tống Nhiên, nhóm ba người tụi bây thành đội mới, tao là cải thìa nhỏ héo tàn trong đất*."
*Một câu hát trong bài Cải thìa nhỏ (小白菜): Kể về số phận bất hạnh của một cô bé nghèo khổ bị mất mẹ; cha cưới vợ mới và cưng chiều đứa con trai riêng; bị bạo hành. Đồng thời cũng là bản tố cáo mối quan hệ trong gia đình bất hợp lý trong xã hội cũ.
https://youtu.be/Nst3wYZRxA8 Yến Hảo: "..."
"Lớp 12 tao không chơi game, mày muốn chơi thì dùng nick tao."
Hạ Thuỷ hất nắm tóc mới dài ra tí sau đợt nghỉ hè, túm thành đuôi ngựa rồi lại bung xoã: "Mày tank dữ bỏ xừ, tao chịu không chơi được."
"Còn có phần mềm điều khiển từ xa*, acc nam, cấp cao nhất, trang bị vô cùng không tồi."
*Giống kiểu TeamViewer, kết nối hai hoặc nhiều thiết bị khác nhau để điều khiển từ xa. Dễ tưởng tượng hơn xíu thì bạn có thể điều khiển máy tính trên điện thoại á.
Yến Hảo viết tài khoản mật khẩu lên giấy: "Là cái này, mày có thể chơi."
Lòng Hạ Thuỷ ngứa ngáy, hơi do dự: "Vậy hai đứa nó có gánh tao chơi không? Liệu có cảm thấy kỹ thuật tao gà không?"
"Không sao." Yến Hảo nói, "Ai cũng leo lên từ gà."
"Huống hồ hai đứa nó dư sức gánh mày."
Hạ Thuỷ quyết đoán ra ngoài tìm Dương Tùng và Tống Nhiên ngay.
Yến Hảo liếc Giang Mộ Hành mấy cái, nhịn không được gửi tin nhắn cho hắn dưới bàn học.
- Lớp trưởng, cậu có về ăn trưa không?
Chẳng mấy chốc, điện thoại rung lên giữa ngón tay Yến Hảo.
Tiết tự học, chủ nhiệm lảm nhảm hai ba mươi phút một cách chân thành về năm cuối cấp, sau đó xuống bục giảng dặn dò Giang Mộ Hành vài câu, bất thình lình hô: "Yến Hảo, em ra đây một chút."
Bầu không khí trong lớp bỗng trở nên vi diệu.
Yến Hảo đặt cây bút chì chưa gọt xong và dao rọc giấy lên bàn, đẩy ghế ra ngoài.
Dương Tùng kéo tay cậu: "Mang điện thoại theo, có chuyện gì gọi tao."
Yến Hảo đáp về một ánh mắt, tao có đi đánh nhau đâu.
Dương Tùng trừng đám người đang hóng chuyện, nhẹ mồm mép: "Chỉ một câu thôi, ăn gì chứ đừng ăn thiệt thòi."
Hạ Thuỷ xoay cổ ra sau: "Còn một câu nữa, nhịn gì chứ đừng nhịn cơn tức."
Yến Hảo: "..."
Yến Hảo bình tĩnh rời phòng, cùng chủ nhiệm xuống lầu.
Lớp học bắt đầu xôn xao.
Dương Tùng định đạp bàn nổi cáu thì cửa trước đột nhiên vang lên tiếng quát lớn lạnh băng: "Im lặng!"
Hai chữ này tự mang uy phong, tiếng rầm rì ngừng trong nháy mắt.
.
Giang Mộ Hành tiếp tục làm bài, hồi lâu vẫn không động bút.
Tống Nhiên không phát giác sự bất thường của Giang Mộ Hành, cậu ta móc que cay ra ăn: "Thành tích lớp ta chênh lệch nghiêm trọng, chủ nhiệm vẫn đang làm công tác trung tầng, muốn tìm cách tranh thủ kéo vài người lên, lần này hẳn là chú ý đến con ngựa ô Yến Hảo."
"Điều kiện tiên quyết là làm rõ nó thi được kết quả đó như thế nào. Lao lên quá dữ dội. Nội tâm chủ nhiệm ấy, tương đối mâu thuẫn, vừa vui vẻ vừa thận trọng."
Giang Mộ Hành ném bút lên sách bài tập, hai tay đỡ đầu ấn huyệt thái dương.
"Trực giác mách bảo tôi rằng, đợt cuối kỳ không phải lần duy nhất Yến Hảo phát huy vượt xa bình thường, học kỳ này nó sẽ liên tiếp đập vỡ toàn bộ mắt kính của mọi người."
Tống Nhiên đè thấp giọng vừa cười vừa nói: "Yến Hảo bảo nó tìm người dạy thêm, người đó khẳng định là đại năng, tôi có niềm tin vào nó."
Giang Mộ Hành hơi ngửa ra sau dựa vào thành ghế, cong ngón tay gõ bàn.
"Không biết nó có khóc nhè không." Tống Nhiên hồi tưởng chuyện cũ, "Hồi lớp 7 thành tích của tôi cũng bình thường. Có một lần thi đặc biệt tốt, mọi người nói tôi chép, bạn tốt cũng cho là vậy."
Miệng cậu ta chật ních que cay, cay đến mức hít hơi: "Tôi bị chủ nhiệm gọi đi nói chuyện, thế là khóc ngay tại chỗ. Không có lý do gì khác, chỉ là tủi thân, cảm giác không ai tin tưởng mình."
Giang Mộ Hành vuốt bụng ngón tay.
Tống Nhiên nuốt xuống que cay trong miệng, khịt khịt mũi, gương mặt tràn đầy thổn thức.
"Khi đó tôi nghĩ mình bị oan, có nói thế nào cũng không được đồng tình, ngay cả cha mẹ tôi cũng đứng theo phe chủ nhiệm, tin ông ta không tin tôi, vậy nên tôi muốn dùng cái chết để chứng minh bản thân, khiến những người nói xấu tôi phải hối hận. Giờ nhớ lại buồn cười thật, ai quan tâm người khác làm gì, vẫn phải đi con đường của mình, khiến..."
Tống Nhiên chưa dứt lời, Giang Mộ Hành đã thình lình đứng dậy, vì hắn đứng phắt lên nên bàn ma sát với đất phát ra tiếng vang kinh hãi.
Mọi người đồng loạt nhìn qua, không rõ vị lớp trưởng luôn luôn điềm tĩnh tự kiềm chế này bị gì.
Giang Mộ Hành sải bước rời khỏi lớp, bước chân rất dài, bóng lưng trầm mặc lại thoăn thoắt, thậm chí không kêu lớp phó duy trì trật tự lớp.
Người chung quanh hỏi thăm Tống Nhiên, cậu ta khép cái miệng đang há to lại, đẩy kính: "Lớp trưởng mắc tiểu."
Lão Giang thế mà lại xem trọng Yến Hảo như vậy, thực sự thần kỳ.
Tống Nhiên cảm thấy quái quái chỗ nào, que cay hai vị kéo suy nghĩ cậu ta đi.
Chủ nhiệm tìm ra bài thi toán của cậu giữa chồng bài: "Em lại đây."
Yến Hảo chậm rãi tới gần bàn làm việc.
Chủ nhiệm trải bài thi xuống bàn, chỉ vào câu dài ở cuối cho cậu xem: "Câu này, mức độ giải của toàn bộ những bạn xếp đầu khối đều có sự khác nhau, điểm cao có thấp có, nhưng chỉ có hai em đạt điểm tối đa. Nói cách khác, mỗi một bước đều chính xác."
Mí mắt Yến Hảo giật một cái, chuyện này cậu thật sự không biết, không nghĩ tới.
Thảo nào khai giảng rồi chủ nhiệm còn tìm cậu.
Yến Hảo bóp ngón tay. Giai đoạn ôn tập trước khi, Giang Mộ Hành ra một ít đề cho cậu, trong đó có một câu cùng dạng đề với câu chủ nhiệm chỉ.
Khi đó lúc làm, cậu sử dụng công thức và mạch tư duy Giang Mộ Hành gợi cho cậu biết, vướng vài bước, những bước sau đó thì dần dần giải được ra.
Yến Hảo nương nhờ Giang Mộ Hành nên không rõ mấy độ khó của câu kia.
Nghỉ hè cậu ẩn nhóm lớp, cũng không dạo quanh Tieba, không biết mọi người có thảo luận hay không.
"Hai người đạt điểm tối đa, một là em," Chủ nhiệm nói, "hai là Giang Mộ Hành."
Yến Hảo không có gì khác thường: "Ồ."
"Ồ?" Ánh mắt chủ nhiệm đầy ắp sự dò xét, "Có phải em nên nói chút gì không?"
"Nói gì ạ?"
Yến Hảo cười cười: "Chủ nhiệm, đợt cuối kỳ em và lớp trưởng không thi cùng lớp, vả lại chỗ ngồi của em là hàng đầu tiên."
Chủ nhiệm nghiêm mặt: "Cái này thầy biết rồi."
Một khắc sau chủ nhiệm thở dài, thái đô dịu xuống một ít: "Trước đây chỉ có môn tiếng Anh của em là khá, nhưng lần cuối kỳ này môn nào cũng lên, không bị lệch môn."
"Nhất là toán, leo thẳng từ điểm chưa đạt tới 115."
Chủ nhiệm chỉ ra chỗ không hợp logic trên bài thi: "Em tự xem xem, em bị mất điểm câu căn bản phần trắc nghiệm, nhưng câu dài lại giải cực kỳ tốt, đến cả đề bẫy cũng không phạm sai lầm."
Yến Hảo mím môi.
Chủ nhiệm thấy cậu không lên tiếng, bèn chắp tay sau lưng qua lại trước bàn làm việc.
"Bài thi của em là lớp (3) chấm, giáo viên toán của họ tìm thầy nói chuyện, cụ thể là gì thầy sẽ không nói, chắc hẳn em có thể đoán được một hai điều."
"Lớp chúng ta vẫn luôn là lớp trọng điểm đứng đầu, cây to đón gió, rất nhiều cặp mắt chằm chằm vào, thầy cũng khó làm."
Dừng vài giây, chủ nhiệm lại thở dài một hơi: "Thầy và giáo viên lớp khác đã bàn bạc, không tiết lộ chuyện câu cuối cùng của em ra ngoài, tránh để em tăng thêm áp lực học tập."
"Thầy cũng đã đánh tiếng với giáo viên môn khác, họ sẽ không tìm riêng em, chỉ cần em cho thầy một câu trả lời là được."
Khoé miệng Yến Hảo vẫn mím như cũ.
Chủ nhiệm nâng chung trà lên uống một ngụm, đổi cách giao lưu khác với học sinh: "Yến Hảo, em phải hiểu một điều, trong lớp bất kể là thành tích ai tăng cao, chủ nhiệm thầy đây đều sẽ vui vẻ hơn cả chính người đó..."
Tiếng gõ cửa đột ngột kêu lên.
Chủ nhiệm bị cắt ngang, không vui nói: "Vào đi."
Tiếng đẩy cửa vang, tiếp theo là chuỗi tiếng bước chân, cách Yến Hảo càng ngày càng gần, cậu ngửi thấy làn hương xà phòng nhàn nhạt, đôi mắt bị hàng mi che khuất trợn to.
Yến Hảo quay đầu nhìn Giang Mộ Hành, nét mặt sững sốt.
Ánh mắt Giang Mộ Hành và Yến Hảo giao nhau trong giây lát.
Một là hoàn toàn bình tĩnh ổn trọng như trước, một là bất giác ỷ lại và bất an.
Môi Yến Hảo khẽ run, muốn nói nhưng lại không thể thốt ra. Cậu vô cùng vất vả xoay đầu về, không nhìn lâu.
Giang Mộ Hành tiến đến bên cạnh Yến Hảo, lướt qua cậu, dừng khi đứng trước mặt cậu hai bước, chắn cậu sau lưng.
Chủ nhiệm đặt chén trà lên bàn, lời nói ôn hoà: "Sao em lại đến đây?"
Giang Mộ Hành nói: "Thành tích của Yến Hảo không có vấn đề."
Chủ nhiệm có phần kinh ngạc nhìn học trò tâm đắc của mình. Mặc dù hắn là lớp trưởng, sẽ xử lý mâu thuẫn và chuyện lớn nhỏ của các bạn học, nhưng việc hôm nay dù gì hắn cũng không nên ra mặt, chưa từng có tiền lệ này.
Văn phòng nhất thời im ắng.
Yến Hảo bồn chồn trong lòng. Trước đó cậu rất bình tĩnh, Giang Mộ Hành vừa đến thì cậu lại cực kỳ luống cuống và khó chịu, mắt chua xót, bắt đầu có cảm giác tủi thân.
Giống như một bạn nhỏ bị ức hiếp, lúc phụ huynh không ở đó thì vô cùng bướng bỉnh, nhưng khi đã thấy phụ huynh rồi lại yếu ớt muốn ôm.
.
Trên hành lang có tiếng nói chuyện, đảo loạn bầu không khí kỳ lạ trong phòng làm việc.
Chủ nhiệm bước đến trước bàn làm việc đứng trước mặt học sinh mình tâm đắc, nhìn hắn một cách sáng ngời.
Hai tay Giang Mộ Hành đút trong túi quần, cặp mắt khép nửa, đối diện với sự quan sát của chủ nhiệm, trong mắt không có gợn sóng, sắc mặt hờ hững, khó mà phán đoán tâm tư.
Chủ nhiệm đã liệu rằng mình sẽ không thu hoạch được gì, mỗi lần tâm sự đều vậy, ông trầm ngâm một lát: "Em nói thành tích Yến Hảo không có vấn đề là căn cứ vào đâu?"
Giang Mộ Hành từ tốn nói câu: "Căn cứ vào việc em dạy thêm cho cậu ấy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]