Giang Mộ Hành không trả lời câu hỏi của Yến Hảo, chỉ nói về thôi, dọc đường mặt không cảm xúc, nhìn không ra tâm trạng có trập trùng gì không, bước chân cũng không nhanh không chậm. Nhưng vừa mới vào cửa hắn đã đè cậu lên tường, giữ chặt eo cậu, cúi đầu cắn xé bờ môi mềm mại của cậu. 
Lực rất mạnh. 
Vị ngai ngái rỉ ra giữa môi Yến Hảo rất nhanh, lan ra, rồi lại xuất hiện, tựa như là hơi thở của Giang Mộ Hành, nghiền ép cậu một cách mãnh liệt suốt từ đầu đến cuối. 
Yến Hảo trêu chán chê, hậu quả chính là sự kiềm chế của Giang Mộ Hành sụp đổ. 
Ai bình thường càng lý trí, khi mất khống chế càng đáng sợ, cứ như gió táp mưa sa, vừa nhanh vừa ác, không cho người ta thời gian tạm nghỉ, như một gã điên. 
Sau nửa đêm, Yến Hảo nằm mơ. Trong mộng cậu và Giang Mộ Hành dạo phố ngoài đường, mắc tiểu muốn đi vệ sinh nên tìm chung quanh, cuối cùng cậu cũng tìm được. Lúc chuẩn bị cởi cúc quần xả nước, cậu bừng tỉnh. 
Giang Mộ Hành vỗ vỗ tấm lưng ẩm ướt mồ hôi không ngừng phập phồng của Yến Hảo: "Sao thế?" 
Yến Hảo thở hồng hộc, cổ họng khô rát, nói không thành lời. Chỉ mấy giây trước thôi, cậu và lịch sử đen đái dầm năm mười chín tuổi lướt qua nhau, nghĩ mà sợ hãi. 
Đèn phòng sáng lên, Giang Mộ Hành chống người nhìn cậu, giọng trầm mềm khàn khàn: "Gặp ác mộng?" 
Yến Hảo lau mặt, có hơi khó xử: "Đừng hỏi nữa." 
Giang Mộ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-dung-dan/2465765/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.