Yến Hảo về đến nhà liền bật máy tính gọi video với ba mẹ. 
Bên kia đang là buổi chiều, tầm mười bảy, mười tám độ, Nghê Thanh đang ở chỗ chồng, bà khoác một chiếc khăn choàng màu xanh lam, mái tóc nâu xoăn hơi ướt, bà lại gần ống kính làm hiện rõ khuôn mặt xinh đẹp, làn da được chăm sóc tốt nên trông chẳng giống là mẹ của một đứa trẻ mười tám tuổi. 
"Hảo Hảo, sao con gầy thế?" 
Yến Hảo gầy là vì cậu đã rất cố gắng cho kì thi cuối kỳ nhưng cậu trả lời là: "Ống kính có vấn đề." 
Nghê Thanh nói: "Vậy con chỉnh ống kính lại đi." 
Yến Hảo: "..." 
Bên kia màn hình, Yến Minh Thành cầm tài liệu đi ngang qua, cười trên nỗi đau của người khác: "Con cũng lừa mẹ con được?" 
Nghê Thanh nghiêm mặt trách: "Em đang nói chuyện với Hảo Hảo, anh xen vào làm gì?" Vừa dứt lời bà quay lại ống kính cười hiền với con trai: "Hảo Hảo, cứ kệ ba con, nói mẹ nghe, sao đang ở tuổi ăn tuổi lớn mà gầy rồi?" 
Yến Hảo vuốt tóc mái: "Học thêm ạ." 
Nghê Thanh nhíu đôi lông mày nhỏ: "Trước đây con cũng mời gia sư đến nhưng mẹ có thấy con sụt cân bao giờ đâu. Lần này con nói con mời lớp trưởng của con, cái cậu con trai mà học rất giỏi kia, sao hả, cậu ta ăn hiếp con?" 
"Không phải, cậu ấy không ăn hiếp con, cậu ấy tốt bụng lắm, rất có trách nhiệm với việc học của con." Yến Hảo hiếm khi làm nũng: "Con nói nghiêm túc đó." 
Thế là Nghê Thanh không biết nên để ý con mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-doan-chinh-2/400549/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.