Nghe lời mời của Yến Hảo, Giang Mộ Hành không đồng ý mà cũng không từ chối, anh nói sẽ xem xét sao. 
Lòng Yến Hảo nóng như lửa đốt, cả tối mất ngủ, sáng sớm vác theo cặp mắt đen xì đi học, lúc bước vào cửa trước của lớp, cậu ngó trộm chỗ Giang Mộ Hành, bước lên bục giảng không để ý bị hụt chân lăn quay ra té. 
Trán đập xuống bục cái bộp vang dội. 
Bạn bè ngồi hàng trước giật mình vì âm thanh cực lớn này, vội vã xông tới kiểm tra. 
Yến Hảo chóng mặt, trước mắt toàn là đom đóm, cậu ngồi trên bục ôm trán thầm mắng mỏ. 
Giang Mộ Hành đứng dậy bước tới hỏi: "Có sao không?" 
Yến Hảo không mắng nữa, tim cậu đập dồn dập, lúc đáp lời giọng đầy u sầu, không hề nhận ra còn toát vẻ tủi thân: "Có sao, u một cục lớn rồi." 
Giang Mộ Hành trầm giọng: "Tôi dẫn cậu xuống phòng y tế." 
Dứt lời bèn bảo lớp phó giữ trật tự lớp. 
Yến Hảo bỏ cặp xuống bục, nhờ Dương Tùng xách về chỗ ngồi, còn chưa xuống lầu đã nhận được một tin nhắn. 
– A du ô k? 
Tiết tự học sáng nay là tiếng Anh, người anh em một thân một mình, hi vọng đồng bạn nhanh chóng quay về. 
Yến Hảo không muốn hồi âm nhưng sợ cậu ta ầm ĩ nên vẫn nhắn lại. 
– Phai. 
Yến Hảo cất điện thoại vào túi, vừa đi vừa hỏi: "Lớp trưởng, cậu đã nghĩ kỹ chưa?" 
Giang Mộ Hành hé đôi môi lạnh nhạt: "Chưa." 
Yến Hảo chu miệng thổi tóc mái bay bay, đuôi tóc đụng phải cái u trên trán, cậu đau đớn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-doan-chinh-2/400523/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.