Yến Hảo đến chỗ ba ngủ say như bất tỉnh, cậu mơ màng cứ nghĩ mình vẫn ở trong nước nên nhích sang bên cạnh, cậu không chạm vào cơ thể săn chắc ấm áp mà là tấm chăn man mát, cậu lập tức mở mắt ra. 
Yến Hảo vừa tỉnh liền gọi cho Giang Mộ Hành, bên kia bắt máy ngay, cậu rầm rì: "Em ngủ thiếp đi mất, ngủ muốn choáng đầu." 
Bên Giang Mộ Hành trời đã tối, anh đang xem tin thời sự: "Ba mẹ em đâu?" 
"Bận việc ở công ty cả rồi." Yến Hảo duỗi lưng: "Em nói anh nghe, thư ký của ba em mua cho em một quả cầu pha lê." 
Giang Mộ Hành: "..." 
Yến Hảo nghiêng người kéo theo tấm chăn: "Cái kiểu có quay ngựa gỗ tuyết trắng bay bay ấy, hộp nhạc là Spirited Away, anh đoán ông ấy nghĩ gì?" 
Giang Mộ Hành nói: "Nghĩ em dễ thương." 
Yến Hảo cong môi: "Thế sao trước đây ông ấy mua sách chứ không mua món này?" 
Giang Mộ Hành vẫn dùng giọng điệu trần thuật không xen lẫn chút mập mờ hoa mỹ nào, vừa ung dung vừa nghiêm túc: "Bây giờ em dễ thương hơn trước kia." 
Yến Hảo: "..." 
"Em cảm giác anh đang lừa em, nhưng em thích." 
Giang Mộ Hành dựa vào ghế sô pha: "Dậy ăn gì đó đi." 
"Lát nữa." Yến Hảo ngáp một cái: "Em nói này, em vừa nằm mơ thấy anh." 
Đầu dây bên kia có giọng của người dẫn thời sự, gần như che lấp tiếng Giang Mộ Hành thở, anh lại còn không nói gì. 
Yến Hảo như đang chỉ bảo trẻ con: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-doan-chinh-2/1920048/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.