Yến Hảo bị bầm tím một mảng ở chân, làn da trắng nõn làm vết bầm tím rất bắt mắt. 
Giang Mộ Hành nhíu chặt hàng lông mày. 
Yến Hảo sợ bị anh mắng nên nhỏ giọng làm nũng: "Đau lắm, vừa va vào bàn em đã đau thở không nổi, cố vào nhà vệ sinh, suýt khóc luôn trên bàn." 
Giang Mộ Hành niết bắp chân Yến Hảo, hờ hững dùng ngón cái vuốt ve. 
"Anh đừng." Cơ thể Yến Hảo dần nóng lên, cậu nắm cổ tay anh: "Đừng làm thế..." 
Giang Mộ Hành im lặng tiếp tục động tác, không mang theo chút cảm xúc và dục vọng nào. 
Yến Hảo siết chặt tay Giang Mộ Hành hơn, đầu ngón tay cắm vào da thịt căng cứng của anh: "Anh đừng sờ nữa được không? Em sắp cứng rồi." 
Giang Mộ Hành nhướng mi. 
Yến Hảo thở hổn hển đầu hàng: "Anh muốn nói gì thì nói, em đảm bảo sẽ nghe lời anh, miễn là anh đừng vuốt em nữa." 
Đôi mắt Giang Mộ Hành sâu không đáy: "Anh không muốn nói gì hết." 
"Xì." Yến Hảo hất tay anh ra, vội buông ống quần đứng thẳng dậy: "Không nói gì thì em ra ngoài, anh Tự còn đang chờ chúng ta." 
Yến Hảo dứt lời liền đi về phía cửa, chợt bị kéo tay lại, bên tai cậu vang lên giọng Giang Mộ Hành. 
"Chuyện của anh Tự..." 
Yến Hảo khựng người, quay đầu lại. 
Giang Mộ Hành không hé miệng nữa, lông mày anh nhíu vào, giãn ra, rồi lại nhíu. 
Yến Hảo nhìn mà sốt ruột thay anh: "Anh yên tâm, em không nghĩ lung tung đâu." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-doan-chinh-2/1920035/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.