Yến Hảo đang hôn Giang Mộ Hành quên trời quên đất đột nhiên có tiếng gõ cửa. 
"Tiểu Hảo?" 
Đó là giọng Yến Minh Thành. 
Giang Mộ Hành hít sâu một hơi, nhanh chóng chỉnh chiếc áo len và quần cho Yến Hảo, thế nhưng lý trí anh vừa mới gom về lại sắp phân tán khi thấy đôi môi sưng tẩy ướt át của cậu hơi hé mở, cùng với ánh mắt mơ màng tham lam nhìn mình. 
"Đứng lên." 
Giang Mộ Hành vuốt tóc mái cậu xuống để che đi nốt ruồi nhỏ quyến rũ, cất giọng khàn khàn. 
Làn da Yến Hảo nhuốm hồng, hơi thở hỗn loạn, khóe mắt đỏ hoe ướt nước: "Em đứng không nổi, nhũn cả chân rồi." 
Giang Mộ Hành kéo cậu vào lòng, bế cậu như bế em bé vào phòng vệ sinh: "Rửa mặt đi." 
Nói rồi, anh đóng cửa phòng, vuốt mạnh mặt rồi mới ra mở cửa. 
Yến Minh Thành đi vào: "Bọn con làm gì mà ra mở cửa lâu thế?" 
Giang Mộ Hành trả lời: "Bọn con xem tiệc mở âm lượng lớn quá nên lúc đầu không nghe thấy." 
Yến Minh Thành ném chìa khóa xe lên tủ giày: "Tiểu Hảo đâu?" 
Giang Mộ Hành đóng cửa lại: "Trong phòng vệ sinh." 
Yến Minh Thành bỗng xoay người, biểu cảm Giang Mộ Hành thản nhiên, tư thế bình tĩnh như mọi khi. Ông chợt nhận ra không ngờ thằng bé này cao xấp xỉ mình, bây giờ vẫn đang phát triển, kiểu gì cũng sẽ cao hơn ông. 
Nếu không tính ngoại hình mà chỉ xét là một học sinh trung học, tài trí và năng lực của thằng bé đều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-doan-chinh-2/1920029/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.