Yến Hảo nói Giang Mộ Hành cho cậu xem điện thoại, Giang Mộ Hành bỏ điện thoại vào túi: "Về rồi xem."
Yến Hảo kéo vành mũ lưỡi trai: "Sao phải đợi lúc về?"
Giang Mộ Hành im lặng.
Tống Nhiên bay tới: "Sợ bị ông đánh."
Nói xong hắn nhanh chóng rút lui, thành công tránh được đòn tấn công áp suất thấp từ bạn thân.
Yến Hảo liếc bạn trai: "Chụp không đẹp sao?"
Giang Mộ Hành gãi lông mày.
"Không sao." Yến Hảo cười: "Bản thân em không ăn ảnh."
Tống Nhiên ngạc nhiên nhìn bạn thân, lão Giang à, vợ ông dễ nói chuyện thật.
Giang Mộ Hành khẽ mấp máy đôi môi mỏng, ngây thơ.
Tống Nhiên chưa kịp hiểu, chợt nghe Yến Hảo nói: "Nhưng anh phải luyện kỹ năng chụp ảnh."
"Anh canh khoảng cách hoặc quá xa không thấy rõ mặt em, hoặc quá gần chỉ có mỗi cái mặt, anh không chụp được phong cảnh em muốn chụp, hoặc là anh chỉ chụp cảnh, em ở một góc, hoặc em bị mất chân, khả năng bố cục của anh quá kém."
Không chỉ về bố cục mà còn rất nhiều vấn đề như chụp đúng lúc cậu không mở mắt, mắt khép hờ, mắt trợn trắng, đủ loại hình dạng lạ lùng khác, nhưng cái này chưa tính, việc chụp cậu thành một mét năm cũng thật là...
Yến Hảo nghiêm túc, không hề có vẻ tăng bốc: "Có điều anh chụp cũng được, có cảm xúc chứ bị sượng, em thấy anh có tế bào nghệ thuật, chẳng qua là do bình thường anh không hay chụp thôi, sau này anh chụp em nhiều lên."
Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-doan-chinh-2/1919991/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.