Tổ Đội 
Khi tôi quay lại, tôi nhìn thấy Lan Tuyết đang chơi điện thoại. Tôi thật sự ghen tị với những người có thể đặt điện thoại lên ngực xem film. Than ôi, đứa con bé bỏng trong tương lai của tôi ơi! Tôi rớt nước mắt. 
“Thấy hết rồi đấy.” Tôi nhắc nó. 
Nó bật dậy, cách xa tôi hai ba mét, nhìn như kiểu đang cảnh giác, như thể tôi sẽ thực sự vồ lấy nó và hành quyết nó tại chỗ vậy. Nó càng như vậy, tôi càng không thể không làm tới. Tôi đứng lên, lao về phía nó: “Lan Tuyết à, theo tao đi.” Chà chà, cảm giác thật tuyệt! 
“Đừng lộn xộn! Lý Phúc Phúc! Biến mau đi! Á!” Với sức lực của mình Lan Tuyết có thể đẩy tôi ra bằng một tay, nhưng nó không làm vậy. 
Tôi ngừng tay, cả hai ngã xuống giường, hai tay tôi vẫn đặt trên ngực nó, tôi ngẩng đầu nhìn nó rồi nói: “Thôi, mày suy nghĩ nhiều quá rồi đấy! Đứng lên nào, nói chuyện nghiêm túc!” 
Lan Tuyết kéo áo ngủ ngồi dậy: “Mày mua mấy cái này làm gì?” 
“Tao không có mua, tao chỉ xem thôi.” Tôi quay sang nhìn nó, nghiêm túc nói: “Lan Tuyết, ba mẹ tao xảy ra chuyện rồi, tao muốn đi tìm họ, bọn họ có lẽ đang ở đây chờ tao tới cứu.” Tôi đưa bức ảnh cho nó, kể cho nó nghe những suy luận của mình và những gì tôi biết được trong mấy ngày qua. Tôi cũng nói về những sợ hãi và lo lắng của bản thân cho nó nghe, dù sao đây cũng là một nơi xa lạ, có quá nhiều điều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-cung-nguoi-la/2670556/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.