Tôi thở hắt ra một hơi dài. Sau cùng, tôi cũng đã có một hướng để đi, một chút hy vọng. Nếu có chuyện gì xảy ra với bất cứ ai thì tôi cũng sẽ cảm thấy tội lỗi đến tận lúc chết mất 
Vỗ vỗ tay như tự động viên bản thân, “Đi thôi nào, dạo quanh làng chụp vài kiểu ảnh thôi nào.” 
Lan Tuyết không làm gì, chỉ có Dương Nghị lấy điện thoại và máy tính bảng ra, thấy vậy Lan Tuyết khịa: “Nơi này không có tín hiệu thì lấy ra lắm thế làm gì? Chỉ cần điện thoại để chụp ảnh thôi.” 
“Chứ để nó ở lại đây hay sao? Mình sẽ đi vòng quanh chụp ảnh ở nhiều chỗ trong làng mà, mất thời gian đó.” 
“Sợ bị ai lấy mất hay gì? Nếu như có người thì chúng ta đã không cần phải đi vòng quanh chụp ảnh rồi.” 
Tôi cũng lấy điện thoại của mình ra, đi về phía ngôi làng, tôi chỉ vào con bù nhìn ở bên cạnh: “Chỉ có ma thôi!” 
Gã mặt lạnh đi cùng chúng tôi về phía ngôi làng. Vì chúng tôi cần chụp ảnh từ trên cao, nên chúng tôi phải tìm chỗ cao để đứng chụp. Vị trí đầu tiên được chọn là một ngôi đình đã bị sập một nửa. Môn bài không phải là một tấm biển nhỏ treo trên cửa ghi số nhà và tên đường như ở thành phố, mà là một bức tường bằng đất cao hơn ba mét, bên trên có mái vòm phải đến hai mét, ở trên có một khoảng trống, có lẽ là nơi viết tên ngôi làng, nhưng qua thời gian đã bị mưa gió ăn mòn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-cung-nguoi-la/2670534/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.