Chương trước
Chương sau
Không biết vì đang ở giữa rừng cây hay là do thời tiết mà ở đây lúc nào cũng u ám. Chúng tôi bắt đầu từ vùng đất hoang, Liêu câm đi đằng trước, tôi sau cùng.

Đi bộ trong một ngôi làng như thế này, dù cho là đi vào ban ngày cũng cho người ta cảm giác rất kỳ dị.

Liêu câm đi không nhanh, và tôi không thể nhìn thấy Tầm Long Chỉ trong tay hắn, không biết là nó có hoạt động không, nhưng dường như hắn biết rõ mình cần đi đâu.

Cuối cùng, tôi lại nghĩ tới việc nếu chúng tôi không xông vào đây thì hắn sẽ ra ngoài bằng cách nào? Hay là, hắn không cần ra nữa mà hắn vốn là người ở đây? Vì, dường nhu nơi này không có tác động gì tới hắn, ít nhất, hắn không già đi.

Chúng tôi đi về phía ngôi làng, lại lần nữa đi ngang qua khoảng sân nhỏ của mấy người già. Bọn họ lúc này từng người chậm rãi bước ra khỏi sân.

Liêu câm – vẫn câm – lặng yên đi về phía trước, hắn thậm chí nghiêng mình né đường cho mấy người già rời đi.

Lan Tuyết và Dương Nghị thì tươi cười, dù sao thì hôm nọ cũng ăn cơm của người ta, còn tắm giặt, điện nước của bọn họ. Mặc dù biết sự tồn tại của bọn họ là kỳ lạ, và thậm chí có chút đáng sợ, nhưng tụi nó vẫn chào hỏi.

"Bà ơi, bà đi đâu vậy?"

Những người già đó không trả lời, họ chỉ run rẩy bước qua chúng tôi, thực sự run rẩy, và tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng họ không thể tự mình bước xuống những bậc đá ra khỏi cửa.

Dương Nghị đẩy Lan Tuyết ra, nói nhỏ: “Cậu gọi bọn họ làm gì? Ai biết là người hay là ma chứ!”

“Bọn họ là chúng ta, cho dù là quỷ, cũng sẽ không hại chúng ta đâu.”

Dương Nghị bước theo Liêu câm phía trước.

Khi tôi nhìn mấy người già bước ngang qua mình, tôi chợt nghĩ tới một việc, trước đây, bọn họ không một ai bước chân ra khỏi căn nhà đó, vậy tại sao hôm nay bọn họ lại ra ngoài? Nếu nói bọn họ hôm nay cảm thấy khỏe, nên đi dạo, thì rõ ràng hôm nay trông bọn họ không khỏe, tới bước đi cũng là vấn đề.

Tôi cúi đầu không muốn nhìn vào mắt người phụ nữ đó, vì rõ ràng bà ta có quá nhiều điểm giống tôi. Tôi vừa cúi đầu, tính chạy theo mọi người thì đột nhiên nhìn thấy ống tay áo của bà Phúc đó, tay bà ta bị ống tay áo dài che mất nên tôi không nhìn thấy, nhưng tôi lái thấy trên tay áo của bà ta có treo hai cọng rơm. Cọng rơm cứ lay động theo bước chân của bà ta, rồi rơi xuống đất, đáp xuống con đường lát đá. Tôi quay đầu nhìn lại, rơm vương vãi trên cả đoạn đường kéo dài đến tận khoảng sân nơi họ vừa bước ra.

Tôi ngẩn người, quay lại nhìn ba người còn lại, ai cũng lủng lẳng rơm nơi gấu quần, và tay áo.

“Khi già đi rồi thì ai cũng thành bù nhìn thôi.” Tôi nhớ lại lời bà Phúc nói khi trước. Tim tôi thắt lại như thể chính tôi đã biến thành một con bù nhìn.

Tôi thở gấp, vội chạy về phía Lan Tuyết và Dương Nghị đằng kia, tôi chạy điên cuồng khiến mọi người đều để ý.

Lan Tuyết cau mày hỏi: “Mày chạy làm gì hả? Đường đá trơn lắm.”

Tôi cúi người thở hồng hộc, dựa vào bức tường gạch lam, “bọn họ... h ọ…” Bọn họ già đi, và đã dần trở thành những con bù nhìn. Tôi không dám nói ra câu này, vì chúng tôi đều biết, bọn họ chính là ba người chúng tôi. Cảm giác nhìn thấy bản thân mình già đi và trở thành một con bù nhìn cũng giống như nhìn mình bị tra tấn đến chết. Trừ phi là kẻ biến thái chứ bằng không sẽ không có ai thích cảm giác này.

(Cái đoạn này Mèo cảm thấy khá lấn cấn. Tác giả của chúng ta đoạn này viết là三个老人就是我们三个人, tức là ba người già bọn họ cũng chính là ba chúng tôi. Cả những đoạn trước cũng thế. Lam Ninh đâu mất nhỉ? Sau đoạn biến mất vì bé Phúc sờ sờ xô xô bé Câm là từ 4, thành ra 3 rồi. Chẹp chẹp, tụi mình đọc tiếp coi tác giả có nói gì về bé Ninh không nhé!”

Sự khác thường của chúng tôi cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Liêu Câm đang đi phía trước, hắn quay lại nhìn tôi rồi hỏi: "Có cần nghỉ ngơi không? Sắc mặt cô rất tệ."

Lan Tuyết cũng tán thành: "Đúng vậy, nhìn mày tái nhợt, giống như người chết ấy."

“À?!” Bình thường tôi sẽ cười cho qua, nhưng giờ nó nói thế tôi lại hoảng sợ, đưa tay sờ soạng lên mặt mình.

Dương Nghị hỏi: “Mày sao thế hả?”

“Tao xem mình có bị biến thành bù nhìn không, liệu có cọng rơm nào rơi ra từ người tao không!”

Dương Nghị đưa tay bảo tôi dừng lại, rồi nó đưa tay lấy cái gì đó từ tóc tôi, nó đặt trước mặt tôi rồi nói: “Rơm nè! Tóc mày thành rơm rồi. Chúc mừng mày, ra ngoài rồi tổ quốc sẽ đưa mày tới Viện Khoa học quốc gia để làm đối tượng nghiên cứu, rồi mày sẽ được tổ quốc bao ăn bao ở cả đời.”

Để tiện cho việc di chuyển trong tự nhiên, sau khi vào Thập Vạn Đại Sơn, tôi luôn để tóc đơn giản, tôi không nhìn thấy tóc mình nên khi hắn nói vậy, tôi nhớ đến việc bà Phúc kia biến thành rơm, bà ta cũng chính là tôi, tôi chính là bà ta, nếu bà ta trở thành một con bù nhìn, liệu rằng tôi có thể thoát khỏi số phận này không?

Khi tôi đang cảm thấy cái chết đến gần mình hơn bao giờ hết, Liêu câm đột nhiên đứng trước mặt tôi, đưa tay túm lấy tóc tôi. Tôi đau đớn hét lên: "Đừng chạm vào tôi! Tôi đã không gội đầu trong ba ngày rồi! Và, và..."

Hắn giật dây thun buộc tóc tôi ra, mái tóc tôi xõa bung, hắn đưa tay vò đầu tôi hai lần rồi nói: “Không phải rơm từ tóc cô đâu, rơm đó là do cô nằm trên đất nên mới dính vào.”

Tôi nhìn sợi tóc trong tay hắn, sợi tóc xõa xuống bên tai tôi vẫn màu đen, vẫn là tóc của tôi, không có cọng rơm nào cả.

“Dương Nghị!” Tôi hét lên, gần như dùng hết sức lực để hét lên, "Mày muốn ăn đòn phải không? Mày định dọa tao lên cơn đau tim à?"

Dương Nghị cười nói: “Phúc, người ta làm sao lại biến thành bù nhìn được chứ? Có thể đám bù nhìn kia bị ám hay gì đó, cái này thì không khoa học, nhưng tao tin là tụi nó không phải người sống biến thành đâu. Kiểu như là người ta ngay lúc chết bị trói buộc lại rồi nhét vào trong đó, rồi bao nhiêu oán hận của người đó trước khi chết bị phong bế lại trong đó, quào, ý tưởng cơ bản của phim ma đó.”

Liêu câm quay người tiếp tục đi, lúc đi ngang qua Dương Nghị, liền nói với hắn một câu thật ân cần: "Phim ma trên TV so với thực tế thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đó chỉ là tưởng tượng của người sống mà thôi. Làm sao mà người còn sống hiểu được người đã chết muốn gì chứ? Giống như ở nơi này, trận kỳ môn độn giáp này do người đã chết bày trận, đây là ngôi làng ngưng tụ với sự oán hận của người chết. Đi thôi.”

Dương Nghị đứng trừng mắt nhìn hắn: “Hừ! Đồ huênh hoang tự phụ! Đợi ra ngoài rồi coi tao xử hắn thế nào!”

Tôi tìm trong ba lô, lấy lược ra chải đầu, cảm giác của tôi vô cùng phức tạp.

Trước hết, tôi vẫn còn chưa hết sợ sau việc Dương nghị nói ban nãy. Thứ hai, sao Liêu câm dám kéo dây thun cột tóc của tôi chứ, tôi có quen thân gì hắn đâu, hắn có biết việc hắn làm sẽ làm người ta tưởng tượng nhiều thứ lắm không? Thứ ba, tôi chưa gội đầu suốt ba ngày rồi. Dĩ nhiên rồi, đi ra ngoài ở nơi sơn dã thế này việc đó là rất bình thường, nhưng mà, hắn lại còn xoa dầu tôi, hắn… hắn… chẳng lẽ hắn không thấy mình làm cho tôi xấu hổ sao?

Tôi đi cùng mọi người, vô thức, ánh mắt tôi dõi theo bóng lưng của người đàn ông trước mặt. Dáng người hắn không tệ, và hắn lại đang tập trung nên thật sự trông càng soái.

Sau cùng, hắn dẫn chúng tôi đến một ngôi nhà đổ nát. Đứng trên dầm của ngôi nhà nát đó, chúng tôi có thể nhìn thấy gần hết làng. Hắn nói: “Đây chính là tâm trận, toàn bộ khí tập trung ở nơi này.”

Tôi cẩn thận bước chân lên dầm, may là thanh dầm vuông vức, nên chúng tôi có thể bước lên khá dễ dàng.

Dương Nghị lấy máy tính bảng ra, đối chiếu với bức ảnh hôm qua rồi nói: “Không đúng á, ở đây sao là trung tâm được, chỗ này rõ ràng là ở bên rìa thôn ấy.”

“Không phải trung tâm của bức ảnh, mà là trung tâm của linh khí! Nhắm mắt lại, cảm nhận bằng trái tim mình sẽ cảm giác được gió đang xoay quanh ngươi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.