Liêu câm không ngăn hắn lại, hắn lao thẳng ra ngoài. Lan Tuyết lo lắng hét lên: “Dương Nghị! Dương Nghị! Dừng lại! Dừng lại! Mày định hại mọi người bằng cách chạy loạn lên đấy hả?” 
Lan Tuyết chạy theo Dương Nghị: “Dương Nghị, mày dừng lại đi, mày còn chạy như vậy không khéo lạc đường mọi người lại phải đi tìm đó. Dương Nghị à!” 
Lan Tuyết cũng chạy vào một ngã rẽ và biến mất. Tôi nóng ruột chạy theo, nhưng Liêu câm giữ tôi lại, không nói gì, chỉ nhìn, giữ cánh tay tôi lại cản tôi đuổi theo tụi nó. 
Chỉ sau vài giây, cả giọng nói của Lan Tuyết và Dương Nghị cũng không còn nghe thấy. Sau khi đi cả buổi trong làng, tôi đã hiểu về cơ bản. 
Ngôi làng này không phải là chỗ để đi tìm hiểu những vấn đề thuộc về logic. Bạn có thể cảm thấy đi bộ trong vài giờ qua, có thể cảm thấy mình đi vòng quanh làng mấy lần nhưng rõ ràng những con đường mà chúng ta đã đi qua không giống nhau. Ngôi nhà gạch lam bên cạnh cũng không giống nhau. Ngôi làng giống như cứ mở rộng về vô tận, cảm giác giống như khi trước, tôi nhìn về phía ngôi làng trong bóng tối, phần ngôi làng chìm trong màn đêm đó dường như không hề tồn tại. Có lẽ, chúng thực sự không tồn tại! Nói một cách khách quan thì chúng chỉ là không tồn tại mà thôi! Chính nhờ những bước chân của chúng ta mà nó có thể mở rộng ra tới vô tận, và những con đường cứ thế mở rộng và không có sự lặp lại. 
"Anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-cung-nguoi-la/2670521/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.