Suốt một tiếng sau đó, tôi không nói tiếng nào, cố gắng bình tĩnh lại và suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong những ngày qua.
TKể từ lúc tôi về nhà, nhìn thấy gói hàng Taobao, những nghi ngờ, những manh mối và suy nghĩ của mọi người.
Sau khi rời khỏi nhà ga, tôi vẫn kêu Lan tuyết và Dương Nghị về nhà trước. Dù sao thì đã đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, phải về nhà trước đã. Lan Tuyết bảo tôi về nhà thì gọi cho nó, nếu ba mẹ tôi vẫn chưa về tới thì nó sẽ ôm quần áo sang ở với tôi, để tôi không suy nghĩ quá nhiều và làm gì đó ngu ngốc.
Tôi bắt taxi, một mình quay về nhà. Vừa xuống taxi đã nghe chú bảo vệ nói: “Lý Phúc Phúc, cháu có hàng này! Sao nhà không có ai ở nhà vậy? Đi du lịch hay gì thế? Gói hàng nằm ở đây cả hai ngày rồi.”
Tim tôi như ngừng đập. Lần trước chú bảo vệ cũng nói gần như vậy, tôi ôm gói hàng về và tôi bị người ta thiết kế hết mấy ngày. Tôi dừng lại, nhìn chú bảo vệ.
Tôi đã ở đây từ hồi bé, và chú bảo vệ này cũng làm ở đây hơn mười năm. Chú mỉm cười, đưa cho tôi một gói màu đen, giống hệt gói hàng lần trước, chỉ là lần này nhỏ hơn một chút.
Tôi cắn môi, chần chừ chưa nhận. Tôi cứ nghĩ, nếu ban đầu tôi không nhận thì liệu mọi chuyện sẽ ra sao, ba mẹ tôi có gặp nguy hiểm gì không?
“Sao thế? Trên gói hàng chẳng phải là tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-cung-nguoi-la/2670513/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.