Lúc này cô lại mở mắt ra, dùng sức bò đến tủ sách bên cạnh, không để ý việc miểng thuỷ tinh có thể đâm cô bị thương, dùng tay nhặt quyển sách lên, ôm vào trong ngực.
Đây là anh đưa, là thứ mà cô vô cùng quý trọng...... Dù anh không cần, nhưng cô lại xem như trân bảo, so với sinh mệnh còn trọng yếu hơn.
Thật may là chuyện đêm hôm đó không có nhấc lên gợn sóng quá lớn, ít nhất viện trưởng của toà án cùng người đứng đầu ở kiểm sở không phát hiện, mà Tần Tiểu Tuyền cũng không có kháng nghị với kiểm sở chuyện Ngô Sỹ Dương chạy tới náo loạn, nên chuyện này coi như bỏ qua.
Lục Tiểu Dung nghĩ, tủ sách thủy tinh bị phá, tìm nhân viên tạp vụ tới dọn dẹp là được; hồ sơ rơi tán loạn trên đất, tìm chút thời sắp xếp lại là ổn…cô là phụ tá của quan toà thì nên làm những chuyện này.
Từ ngày đó trở đi Tần Tiểu Tuyền trở nên trầm lặng hơn, mỗi ngày đều vùi đầu vào công việc; một ngày trôi qua, trừ thời điểm mở phiên toà, ngoài ra cô không nói một câu nào.
Thậm chí mấy ngày nay, cô đều ở lại tòa án, không chịu về nhà, không ngừng dùng công việc mê hoặc chính mình mệt mỏi thì nằm sấp lên bàn ngủ, rạng sáng khoảng 2, 3 giờ lại thức dậy tiếp tục công việc, mặc dù hiệu suất tăng nhiều, nhưng chắc chắn tình trạng sức khoẻ cũng chịu ảnh hưởng.
Lục Tiểu Dung nhìn thấy vậy, trong lòng cũng gấp gáp, nhưng lại không biết nên nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-don-phuong-anh-that-dau-long/2685380/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.