Edit + Beta: Vịt
Phòng giám sát bệnh nặng, tiếng vang nặng nề đơn điệu của các loại dụng cụ phát ra, Tiêu Mục Đình khom lưng đứng bên giường bên, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Tiêu Cẩm Trình, thấp giọng nói: "Anh đi đây, mày nghỉ ngơi gần đủ rồi thì mau tỉnh lại. Lần trước không phải ầm ĩ muốn xem người yêu của anh là ai sao? Anh giờ liền đi đón em ấy về, hai đứa nhận thức lại lần nữa."
Tiêu Cẩm Trình không chút phản ứng nào, cũng may nhịp tim và hô hấp đều ổn định. Tiêu Mục Đình khẽ thở dài một cái, lại nhìn hắn, xoay người bước ra cửa.
Tiêu lão gia tử ngồi trên xe lăn, sống lưng mặc dù rất thẳng, nhưng quân trang đổi thành quần áo bệnh nhân, nhìn qua vẫn là già nua yếu ớt rất nhiều. Ông đuổi lính cần vụ bồi bên người ra, nhìn Tiêu Mục Đình nói: "Con muốn rời Bắc Kinh?"
"Vâng." Tiêu Mục Đình đứng ở trước mặt cha, "Con đón đồng đội của con về liền trở lại."
"Con......" Tiêu lão gia tử nhăn sâu lông mày, tay phải run rẩy giơ lên, chỉ phòng giám sát bệnh nặng: "Cẩm Trình còn nằm ở bên trong."
Tiêu Mục Đình không nói, ánh sáng trong mắt không nhúc nhích.
"Nó vẫn chưa tỉnh!" Tiêu lão gia tử kích động tới túm lấy tay vịn xe lăn, muốn chống người dậy. Tiêu Mục Đình vội vàng tiến lên hai bước, không biến sắc mà ấn ông trở lại xe lăn.
Cha con hai người trầm mặc nhìn nhau, trong mắt lẫn nhau đều hiện lên tia máu đỏ. Một hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-doi/3286007/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.