Edit + Beta: Vịt
Đầu óc trống rỗng một trận, Thiệu Phi vỗ vỗ tuyết trên đùi, nhìn núi tuyết nơi xa liền nhau chập chùng. Người nọ là Tiêu Mục Đình cũng được, không phải cũng được, rốt cục vẫn là ân nhân đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Mà Tiêu Mục Đình cho cậu, càng giống như ngọn hải đăng soi sáng con đường phía trước.
Đều là giúp đỡ cậu, người không thể thay thế.
Chuyện cho tới bây giờ, cậu rốt cục cảm nhận được tư vị khó xử.
Biết Tiêu Mục Đình chăm sóc mình là bởi vì Thiệu Vũ, mất mát thì mất mát, thất vọng nhưng là một chút cũng không có, trong lòng ngược lại tăng thêm một phần kính mến. Cậu thích thủ trưởng, là vị quân nhân tốt ghi nhớ tiểu binh đã hi sinh ở trong lòng, mặc dù ngoài miệng cái gì cũng không nói, nhưng 7 năm sau cũng không có quên, tới giờ còn vì vậy mà quan tâm mình.
Năm đó cậu không hiểu người đàn ông vì cái gì muốn đeo kính râm, tại sao sau khi đưa hũ tro cốt cho mình, liền mặt không biểu tình, không nói một lời mà đứng. Cậu thử xuyên qua kính râm của người đàn ông nhìn ánh mắt người đàn ông, cho rằng ánh mắt người đàn ông là băng lãnh không có tình cảm. Hiện tại mới hiểu được, Tiêu Mục Đình chỉ là dùng trầm mặc che giấu bi thương. Khi đó cậu nếu như bướng bỉnh một chút, kéo vạt áo người đàn ông, cầu xin người đàn ông lấy kính râm xuống, có lẽ sẽ nhìn thấy một đôi mắt đỏ lên, tràn ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-doi/3285972/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.