Lúc < Ai là thật > phát sóng kỳ thứ hai, Cố Thanh Yến đã theo Thời Thâm Niên trở lại thành phố A.
< Không được > cũng đã chiếu được hai phần ba bộ phim, bởi vì tình tiết quá gay cấn, hầu như ngày nào Cố Thanh Yến cũng lên hot search.
Tiểu Thanh là fan trung thành của tiểu thuyết < Không được >, lúc đọc truyện, cô không thích nam nữ chính, chỉ thích Dư Mạn và nam phụ.
Lúc nam phụ mất, tác giả chỉ viết sơ qua như một cơn gió thoảng, chẳng có chút đáng kể nào.
Ở cái thế giới mà mỗi ngày đều có người chết đi thế này, cũng là lúc chiến tranh, máu chảy thành sông, xác phơi khắp nơi.
Nào có ai quan tâm đến một người đã chết.
Cứ như vậy, anh lặng yên chết, thi thể ở lại bãi tha ma, vì toàn đội quân của anh đều chết hết, không có ai nhặt xác cho anh.
Mà người hẳn nên phải nhặt xác cho anh, chỉ lẳng lặng đứng mấy phút nơi bãi tha ma.
Rốt cuộc là mấy phút?
Dù sao cũng chẳng đủ thời gian của một ca khúc.
Tiểu Thanh xem đoạn này mà khóc đến chết đi sống lại.
Mà theo tình tiết dần về sau, trong một buổi tối mà Dư Mạn không có nam phụ, đột nhiên tỉnh dậy, khẽ nói một câu về phía của người đã sớm mất kia.
Cô nói: “Kỷ An, tôi đói.”
Vốn là nghe thấy câu này, người đàn ông sẽ cầm đồ ăn ngon đến, nay đã biến mất rồi.
Anh cười cợt nhả, anh tỉ mỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-tan-cung/2770432/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.