Sau ba năm kết hôn, Cố Thanh Yến theo Thời Thâm Niên về nhà cũ từng ở trước đây một chuyến.
Nhà họ Thời và nhà họ Cố đều là thế gia lâu đời, có tiếng ở thành phố A. Vào trăm năm trước, địa vị nhà họ Cố còn cao hơn.
Nhà cũ của hai nhà đều ở một ngõ hẻm, nhà họ Cố nhà cao cửa rộng, có đến bảy cổng vào. Ở chỗ sâu nhất con ngõ hẻm, có một con đường lát phiến đá xanh, đi đến cuối là có thể nhìn thấy cửa nhà họ Cố.
Bậc thang cánh cửa cao đến ngưỡng cẳng chân, cho thấy đây là một gia đình dòng quyền quý.
Bởi vì nhiều năm không tu sửa, sau khi Cố Thanh Yến dọn ra khỏi đó thì không còn ai ở nữa, hai cái khóa đồng thau trên cửa lớn cũng bị rỉ sét.
Hai bên bậc thang mọc đầy rêu xanh, bên ngoài đặt tảng đá nằm nghiêng, hoa đồng tiền trong chậu nước than chì cũng bị rêu xanh chen sang bên cạnh, mất đi không gian sống rộng mở.
Hẻm nhỏ lát đá xanh tĩnh lặng, thoáng có thể nghe được tiếng gió thổi trên mặt hồ đập vào đá.
Cố Thanh Yến nắm tay Thời Thâm Niên, lẳng lặng nhìn hai bức tượng sư tử đá trước cửa lớn. Mỗi ngày tan học trước kia, cô thường đứng ngẩn người trước đám sư tử đá.
Ngôi nhà cũ nơi đây vốn là bất động sản của cụ Cố thích nhất, đối với ông mà nói, đây là di sản của một dòng họ, là tài phú tổ tiên để lại.
Trước khi ông mất, cả nhà ở nơi đây đều rất hoà thuận vui vẻ. Mười mấy người giúp việc trong nhà, quét tước sạch sẽ trong ngoài từ trên xuống dưới.
Nhưng sau khi ông qua đời, Cố Thắng Nam không thích nhà cũ đã lụi bại, sinh hoạt không đủ tiện nghi, cực kì bất tiện.
Nên bà ta dọn ra ngoài.
Để lại Cố Thanh Yến một mình ở lại nơi này.
Thật ra Lục Chí Phong rất muốn ở lại nhà cũ, nơi này là tượng trưng thân phận với ông ta. Khoảng thời gian sau khi bố vợ vừa qua đời, thậm chí ông ta còn cuồng vọng đón đứa con gái ngoài giá thú về.
Rồi sau đó bị đuổi đi ra ngoài.
Cố Thanh Yến vẫn luôn ở một mình.
Cô đứng ở dưới bậc thang, nhìn từng bậc thang cao, không tiến lên phía trước nữa.
Cánh cửa lớn màu son đóng chặt, như cũng đóng lại tất cả quá khứ của cô. Những bất hạnh, những mặt tối trong quá trình trưởng thành của cô, đều bị cánh cửa này đóng lại.
Lần trở về này, là cô chủ động.
Lúc Thời Thâm Niên tắm, Cố Thanh Yến vừa lúc thấy bưu kiện trợ lý Lâm gửi tới.
Trợ lý Lâm nhắc nhở Thời Thâm Niên, nói lão quản gia tuổi lớn, gần đây sức khoẻ càng ngày càng kém.
Đề nghị một mình ở nhà cũ quá mức cô đơn, muốn về quê dưỡng lão.
Ba thế hệ gia đình quản gia gắn liền với sự tận tuỵ hầu hạ nhà họ Thời, ông nội ngài quản gia từ nhỏ đã đến nhà họ Thời chăm sóc cho cậu chủ nhỏ khi ấy.
Ba của ngài quản gia, sinh ra ở nhà họ Thời, cũng lớn lên cùng các cô cậu chủ. Ông ấy cũng giống ba ông, sinh ra ở tại đây, chăm sóc Thời Vĩnh Hưng từ nhỏ.
Rồi sau đó, lại nhìn Thời Thâm Niên lớn dần.
Hiện giờ Thời Vĩnh Hưng vì Quý Tĩnh bỏ thuốc, về già đần độn. Cũng không biết do đầu óc hay thế nào, Thời Vĩnh Hưng cố tình không muốn về nhà cũ.
Ông ta làm ầm lên muốn đến trước mộ mẹ Thời Thâm Niên, đó là khu mộ của nhà họ, mai táng người ở thế hệ trước.
Thời Vĩnh Hưng cũng không ngại, ở lại trong biệt thự khu mộ. Thời Thâm Niên lấy lương cao mời ít nhân viên y tế, để bọn họ ở cùng nhau.
Trước kia ở nhà cũ, quản gia còn có Thời Vĩnh Hưng ở cùng. Giờ Thời Thâm Niên cũng không ở nhà cũ, quản gia quá cô đơn.
Cả đời ông ấy vì nhà họ Thời, không có vợ, không có con. Giờ già rồi, cảm thấy cô quạnh.
Đề nghị với Thời Thâm Niên mấy lần, vẫn luôn muốn bảo Thời Thâm Niên về thăm.
Có điều Thời Thâm Niên vẫn luôn từ chối.
Lần này nói phải về quê dưỡng lão, thực tế là ông lão bất đắc dĩ uy hiếp.
Ông ấy làm gì còn quê quán, bao thế hệ sinh sống ở nhà họ Thời, nơi đây đã sớm thành nhà ông ấy.
Cố Thanh Yến nhìn, trước mắt hiện ra ánh mắt quản gia buồn rầu nhưng mang vẻ sắc bén.
Hoặc nói, trong sự sắc bén tràn đầy đau thương.
Tuy quản gia đối xử với cô hà khắc, nhưng dù sao cũng chưa từng làm cô khó xử.
Ba năm nay, trong lòng Cố Thanh Yến dường như thay đổi.
Cô xem xong bưu kiện trợ lý Lâm gửi tới, chờ Thời Thâm Niên tắm xong đi ra, cô bước lên, nhẹ nhàng ôm chặt eo anh từ phía sau.
Cô cọ đầu vào bờ lưng ấm áp bóng loáng của Thời Thâm Niên, khẽ hỏi: “Chúng ta về thăm nhà cũ được không?”
Vì thế, họ tới nơi này.
Thời Thâm Niên cho rằng cô nói về nhìn, là đến xem nhà cũ của nhà họ Cố. Xe không dừng, một đường chạy thẳng đến chỗ sâu nhất trong con hẻm.
Cố Thanh Yến vẫn chưa giải thích gì, cô chỉ ngơ ngẩn nhìn trong chốc lát. Rồi sau đó xuống xe, sờ đôi tượng sư tử đá trước cửa.
Bên trên không dính chút bụi bặm, thành phố A vốn ẩm ướt nhiều mưa. Dưới sự tinh lọc của thiên nhiên, cho dù không có người mỗi ngày cẩn thận lau chùi cũng không hề bẩn.
Cố Thanh Yến đứng bên cạnh Thời Thâm Niên, đứng trong chốc lát mới quay đầu nói: “Đi thôi.”
Cô không muốn vào, Thời Thâm Niên không hỏi.
Hai người chỉ lẳng lặng đi phía trước, tài xế không lái xe đi theo.
Nhà cũ họ Thời nhỏ hơn nhà họ Cố một chút, năm chiến tranh, nhà cũ bị ảnh hưởng bởi tư tưởng trào lưu nước ngoài, sửa chữa một lần nữa.
Chỉ để lại một phần nhỏ bố cục nhà cửa Giang Nam, sau khi cải tạo lại, thêm mấy ngôi nhà nhỏ độc lập.
Thời Thâm Niên vẫn luôn ở căn phòng phía Tây.
Năm đó mẹ anh đơn độc ở phòng chính, Thời Vĩnh Hưng không chịu nổi sự điên khùng của mẹ anh, cũng dọn tới căn phòng phụ.
Rồi sau đó, mẹ Thời Thâm Niên mất, phòng chính vẫn luôn mở suốt.
Cố Thanh Yến cũng không biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ căn phòng xinh đẹp, tao nhã này luôn mở.
Mỗi khi đến đêm, lại có một người hầu già đi tới đi lui trong khu vườn nhỏ. Quản gia nói, đó là bác gái – người hầu trong số của hồi môn của bà Ngô, từ nhỏ đã chăm sóc cho bà.
Sau khi bà qua đời, ở phòng chính chỉ còn mình bà phụ trách lau dọn.
Quản gia chỉ đơn giản đề ra một hai câu như vậy, nói bà không có việc gì thì đừng lên căn lầu nhỏ kia.
Cố Thanh Yến đứng ở trước căn nhà kiến trúc kiểu Tây, nhìn bậc thang điêu khắc chạm trổ. Nhớ lúc trước cô nghe Thời Thâm Niên nói, đứng ở trên ban công phòng mẹ anh là có thể nhìn thấy rõ ràng sân nhà cô.
Mái hiên nhà tổ họ Cố nối liền với mái hiên, cô đứng ở tầng hai nhà mình nhìn, cũng chỉ có thể nhìn thấy cây hòe già thô khỏe trong giếng trời.
Cô vô cùng tò mò từ trên mái nhà nhà Thời Thâm Niên nhìn sân nhà mình là khung cảnh như thế nào. Có phải lúc cô không hay biết, luôn có một người đang lặng lẽ quan sát cô không.
Vì thế, vào một lần giữa trưa Thời Thâm Niên đi ra ngoài, cô mang theo lòng hiếu kỳ, đi theo người hầu già quét tước vệ sinh, đẩy cánh cửa phủ đầy bụi.
Người hầu già nói cho cô, thời phu nhân còn trẻ chưa từng chịu khổ lần nào. Cha mẹ bà rất yêu thương con cái, cho dù ở thời chiến, cũng không để con cái chịu khổ chút nào.
Bà ấy không thể chịu được khổ, mới chịu chút oan ức đã không chịu nổi.
Người hầu nói, con gái không thể như vậy, con gái như thế, trừ khi gặp được chồng tốt, nếu không, không thể lấy chồng.
Người hầu già chỉ nói hai câu đã đưa Cố Thanh Yến lên lầu.
Bà ấy nói cô không cần sợ hãi, cậu chủ là chồng cô, cậu ấy thích cô, phu nhân cũng sẽ thích cô.
Cố Thanh Yến vẫn nhớ đó là một buổi trưa trời trong, nắng ấm, trường không có buổi học. Tỉnh lại từ giấc ngủ trưa, cô ngồi ở vườn hoa hóng gió, nhớ ra phải lên xem căn lầu nhỏ.
Vốn cô nghĩ, đoán chừng có thể nhìn thấy giếng trời nhà mình. Cô cũng không biết chính cô muốn nhìn cái gì, chỉ muốn ngó thử chút, hiểu biết một chút tầm nhìn của Thời Thâm Niên.
Nhưng cô lên lầu, chỉ thấy một vài bức vẽ tự họa.
Bên trong các bức tranh, phần lớn là một người phụ nữ.
Đủ loại cách chết của người phụ nữ, máu chảy đầm đìa.
Mà cũng không hẳn là máu chảy đầm đìa, bởi vì trên mỗi một bức tranh, máu người phụ nữ chảy ra đều là màu nâu thẫm.
Không phải màu đỏ tươi đẹp, không có máu chảy đầm đìa, cái loại cảm quan đó cực kỳ kích thích cảm nhận.
Giống như màu sắc chân thật sau khi máu tươi khô cạn.
Cố Thanh Yến tò mò xem mấy bức tranh xong, đột nhiên nhận ra, máu trên mỗi bức tranh này đều là máu thật.
Tản ra xộc mùi máu tươi, vì thời gian lâu nên căn phòng đầy mùi tanh.
Phòng không mở cửa sổ, không gian khép kín. Toàn bộ căn lầu, không có một tia sáng lọt vào.
Sau đó người hầu nói, bởi vì phu nhân không thích ánh sáng. Ngói lưu ly xinh đẹp trên cửa sổ ở bên ngoài che hết lại bên trong.
Dùng loại cây dây leo mở rộng, dựng thành một tấm chắn.
Nếu không phải chiếc đèn trên đỉnh đại sảnh tuyệt đẹp, căn lầu sẽ không nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Lá gan Cố Thanh Yến không nhỏ, sau khi cô nhận ra các bức tranh đều là máu người thật vẽ thành, vẫn không kìm được tò mò nhìn hồi lâu.
Trên tờ giấy tinh xảo treo trên tường có một vết dao, trên gia cụ gỗ đỏ có dấu vết va chạm.
Còn cả đầu giường có một bức vẽ rất to, vẽ một cô gái, đôi mắt đen láy ngước lên, đầu đối mặt với cô.
Dưới chân cô ấy là người đàn ông đầy máu tươi, tứ chi không đầy đủ, mặt biến hình.
Ở bên cạnh người phụ nữ, một đứa bé trai đang đứng.
Ánh mắt đứa bé trống rỗng, không có tiêu cự. Không biết thằng bé nhìn hướng nào, hai tay buông thõng.
Giữa hốc mắt nó tràn ra máu tươi, trên huyệt thái dương của người phụ nữ cũng có một cái lỗ, là dấu vết viên đạn sau khi bắn để lại.
Bức vẽ này thật sự quá lớn, Cố Thanh Yến đưa lưng về phía nó. Lui lại mấy bước ra sau, không cẩn thận đụng phải bức vẽ bên cạnh.
Cô xoay người lại theo phản xạ, vừa quay đầu đã bắt gặp phải ánh mắt người phụ nữ vặn vẹo.
Cô hét lên một tiếng sợ hãi ngắn ngủi, sau đó vội vàng lùi lại mấy bước.
Bức vẽ đó không đặt cân, lúc cô đụng vào, nó đã rơi xuống.
Cố Thanh Yến lúc ấy không kịp tự hỏi, một hơi chạy xuống lầu.
Cô không nghĩ tới việc đi ra ngoài cửa phòng này là có thể thấy sân nhà cô.
Lúc ấy, cô chỉ cảm thấy sợ hãi cực kỳ, vô thức xông ra ngoài, đến khi đứng dưới ánh nắng ấm áp một lần nữa, chẳng biết từ lúc nào cô đã khóc lem luốc cả mặt.
Quản gia đang lạnh mặt đứng ở cửa căn lầu, nghiêm khắc chất vấn cô, sao dám tự ý bước vào căn lầu nhỏ đó.
Cố Thanh Yến nói không nên lời, quản gia im lặng mấy phút, mới lạnh lùng để lại một câu: “Căn lầu nhỏ này, không phải một người ngoài như cô có thể đi vào.”
Ngay lúc đó, trong lòng Cố Thanh Yến đầy kinh ngạc và sợ hãi, không có cách nào nhận ra nhắc nhở thiện ý trong giọng nói quản gia.
Cả người cô phát run, ôm hai vai ngồi xổm xuống trên mặt cỏ. Cô thấy sợ lắm, cô chưa từng nghĩ tới, ở căn lầu không người ở này, bày ra bức tranh đáng sợ như vậy.
Chuyện này cô không nói với Thời Thâm Niên, nhưng sau đó Thời Thâm Niên vẫn biết.
Lúc ấy, Thời Thâm Niên chỉ nói với cô, sau này không về nữa, chẳng phải nơi hay ho gì.
Cố Thanh Yến không hỏi vì sao, khi ấy cô cũng không dám hỏi.
Lúc đó, cô thậm chí không dám hỏi tình cảm của Thời Thâm Niên với mình.
Bây giờ, cô một lần nữa đứng ở trước căn lầu nhỏ này, đã bảy năm trôi qua.
Quản gia biết bọn họ trở về, kéo thân hình già nua, sáng sớm đã chờ ở cửa.
Ông ấy nhìn Thời Thâm Niên mình nuôi nấng từ nhỏ, mắt đong đầy ý cười. Ánh mắt ông ấy vẫn đục như xưa, nhưng vẻ sắc bén đã biến mất không còn dấu vết.
Ông ấy trông thấy Cố Thanh Yến mà chẳng hề kinh ngạc tò mò chút nào.
Ông đón hai người vào, vẫn như trước, trong miệng lải nhải không ngừng.
Cố Thanh Yến lấy hoa quả biếu đã chuẩn bị sẵn từ trước, ngồi ở đại sảnh sạch sẽ, bóng loáng.
Ban đầu cô còn im lặng quan sát tất cả xung quanh, người hầu vẫn là người hầu lúc xưa.
Bác gái của hồi môn của mẹ Thời Thâm Niên luôn hành xử khác người không xuất hiện, đám người hầu khác hiếm khi thấy chủ về, đều câu nệ xếp đứng thành một hàng.
Cho đến khi quản gia bảo bọn họ ai làm việc nấy.
Nhà cũ không có chủ nhân, thật ra đám người hầu này cũng rất nhẹ nhàng tự tại.
Bọn họ sống sung sướng như chủ, ở trong ngôi nhà đẹp, ăn món ngon nhất.
Đáy lòng Cố Thanh Yến vô số suy nghĩ, nhất thời không biết nên mở miệng từ đâu.
Cô nghĩ ngợi, lẳng lặng cầm một miếng trái cây, bỏ vào trong miệng.
Còn chưa kịp nhai, cô đã nghe thấy tiếng quản gia nghiêm túc nhắc nhở: “Sao lại có thể trực tiếp dùng tay như thế? Không hợp quy củ, không có một chút dáng vẻ tiểu thư khuê các gì cả.”
Cố Thanh Yến ngẩn ra, chỉ cảm thấy lời này sao mà quen thế.
Trước kia cũng vậy, cho dù cô nói gì, làm cái gì, ông ấy cũng có thể tìm ra đủ loại tật xấu.
Quản gia từ nhỏ đã lớn lên ở gia đình như vậy, tuy nói không phải tôn quý như cậu chủ, nhưng thân phận cũng không thấp kém.
Từ nhỏ đã học cùng cậu chủ, đã được quý tộc giáo dưỡng.
Cố Thanh Yến uổng cho thân phận tiểu thư quý tộc, nhưng chưa từng được giáo dục một ngày như vậy.
Từ nhỏ, trong xương cô đã mang theo sự tàn nhẫn, không biết phải nhã nhặn thế nào. Nếu cô làm gì cũng không nhanh không chậm, chú ý lễ nghi, đến miếng cơm no cũng ăn không xong.
Hồi trước, cô mà nghe quản gia nói như vậy nhất định sẽ ngoài mặt thoải mái cười.
Đáy lòng sẽ buồn nôn muốn chết, cô tự ti mẫn cảm, cô không biết nên làm thế nào mới khiến mọi người vừa lòng.
Cô chỉ muốn dựa vào chính bản thân cô, nỗ lực ra khỏi gia đình như vậy.
Cô sẽ vì một câu của quản gia, lẳng lặng sầu mấy ngày. Cô thề, sau này không làm chuyện như vậy nữa, cô phải kiềm chế, phải có phong phạm tiểu thư.
Nhưng dù thế nào cô vẫn mắc lỗi, cô chưa từng học riêng lễ nghi phép tắc như thế.
Cô không biết quần áo không giống nhau còn phải chú ý cách mặc khác nhau, không biết bày bộ đồ ăn vị trí khác cũng có ý nghĩa khác.
Cho dù cô đọc nhiều sách, học nhiều thứ, cũng không có cái loại khí chất quý tộc từ nhỏ được cưng chiều.
Công chúa Đậu Hà Lan có thể cảm nhận được hạt đậu Hà Lan bé nhỏ ở dưới mười tám lớp chăn lông, là bởi vì cô ấy được nuông chiều từ bé, trước nay không ai nỡ để cô ấy chịu khổ, cho dù chỉ nhỏ như hạt đậu Hà Lan.
Công chúa thực sự, không diễn nổi.
Cô không nằm dưới mười tám lớp chăn lông cảm nhận được một hạt đậu Hà Lan, chỉ cần cho cô một cái giường, một cái chăn, cô đã cảm thấy hạnh phúc lạ thường.
Cố Thanh Yến khi đó tự ti nhường ấy. Cô không dám kể ra với Thời Thâm Niên, cũng không dám phản bác quản gia.
Cô chỉ có thể yên lặng chịu đựng, âm thầm thay đổi.
Chỉ có điều, cô chịu đựng không được, quyết định lựa chọn trốn thoát.
Còn cô giờ phút này, khi cách bốn năm lại nghe những lời này, dường như chẳng còn chút cảm giác gì.
Cô sẽ không cảm thấy quản gia đang cố tình nhằm vào cô, sẽ không cảm thấy tự ti.
Cô là người như thế, cô không phải công chúa, cô thích biếng nhác như vậy.
Cô không cần vì người khác, phải thay đổi chính mình.
Chỉ khi trong lòng bình lặng, mới có thể đủ mạnh mẽ.
Cố Thanh Yến lau tay một chút, ngồi thẳng người, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn về phía quản gia.
Đối diện với đôi mắt già nua của ông, cô hờ hững thong dong: “Tay cháu đã rửa sạch, cũng không cảm thấy bẩn ạ.”
Đương nhiên quản gia không chấp nhận được, từng quy tắc cho dù lớn hay nhỏ ông cũng rất khắt khe.
Nhất định phải ăn miếng nhỏ, phải bảo đảm khi ăn thật tao nhã hết mức có thể.
Cô gái lịch sự không được cắn hai miếng đã ăn sạch đồ ăn.
Như vậy là không lễ phép.
Quản gia ngẩn ra, nhìn về phía Thời Thâm Niên theo phản xạ.
Ông ấy phản ứng lại, nói tiếp một câu: “Thế này còn ra thể thống gì?”
Thời Thâm Niên liếc nhìn ông một cái, thản nhiên nói đơn giản: “Em ấy thích là được ạ, ở nhà không cần quy củ nhiều như vậy.”
Dù là Thời Vĩnh Hưng hay là Thời Thâm Niên, trước kia đều cực kỳ chú ý quy củ.
Dù sao Thời Thâm Niên cũng là con nhà quyền quý, cho dù là nhà ngoại anh cũng vô cùng chú ý quy củ.
Dưới bối cảnh như vậy, muốn thay đổi quan niệm một người là cực kỳ khó khăn. Anh lại hoàn toàn thay đổi, thậm chí anh không hề chê Cố Thanh Yến thẳng tay cầm đồ bẩn.
Quản gia giật mình sửng sốt hồi lâu mới hoảng hốt lặp lại: “Cũng đúng, ở trong nhà nên thả lỏng hơn.”
Ông ấy nhớ tới những ngày Thời Vĩnh Hưng mới kết hôn, khi đó ông bà Thời còn chưa mất.
Thời Vĩnh Hưng phong lưu thành tính, từ trước khi kết hôn đã luôn lăng nhăng với phụ nữ bên ngoài.
Mẹ Thời Thâm Niên được người nhà bảo vệ quá tốt, bà không biết, người đàn ông bà yêu sâu đậm, chân tình ẩn giấu sau gương mặt nhơ nhuốc mức nào.
Bà yêu toàn tâm toàn ý, thậm chí đồng ý vì ông ta từ bỏ sự nghiệp vẽ tranh mà bà phấn đấu cả đời.
Bà buông bút vẽ xuống, trở về gia đình, chịu làm một bà chủ gia đình.
Vào lúc bà mang thai đứa con đầu tiên, đột nhiên phát hiện chân tướng.
Hóa ra, người chồng bà yêu sâu đậm ở bên ngoài không chỉ có một người phụ nữ.
Thậm chí có rất nhiều người phụ nữ, quen chồng bà còn sớm hơn bà.
Bà từng khóc, từng làm ầm ĩ, thậm chí bởi vậy sinh non mất đi đứa bé đầu tiên.
Nhưng không thay đổi được chuyện gì.
Sau khi Thời Vĩnh Hưng kết hôn với bà, nhà vợ đã ủng hộ ông ta rất nhiều, hai nhà đã hoàn toàn dung hợp vào cùng nhau.
Cho dù ly hôn, Thời Vĩnh Hưng cũng được tất cả những thứ ông ta có thể được.
Sau khi mẹ Thời Thâm Niên mất đi một đứa con, bà đã hoàn toàn chọc giận hai người già nhà họ Thời vội vã muốn ôm cháu.
Họ tạo áp lực cho mẹ Thời Thâm Niên, muốn bà nhanh chóng mang thai, không được làm ầm ĩ nữa, nếu không sẽ đón những người phụ nữ bên ngoài về nhà.
Quản gia vẫn còn nhớ, người phụ nữ đáng thương đó đã bị đối xử như nào. Khi đó giao thông không tiện, thông tin cũng không phát triển.
Bà ấy rời khỏi nhà mình, cho rằng có thể có được hạnh phúc. Nhưng sau khi bị người đàn ông này làm tổn thương, người trong nhà bà thậm chí còn không biết bà chịu uất ức.
Mà nhà họ Thời là một gia đình phép tắc.
Sau khi bà đã chịu uất ức vì họ, họ vẫn yêu cầu bà sớm tối thưa gửi.
Rạng sớm mỗi ngày bà phải tỉnh giấc, sửa soạn cho mình. Rồi sau đó ăn mặc phục sức phức tạp, xuyên qua một hành lang dài để hành lễ mẹ chồng.
Bà ấy không có cách nào phát tiết cảm xúc của mình, cảm xúc của bà ấy không quan trọng, quy củ mới là quan trọng nhất.
Bà khóc lóc, bà náo loạn, chỉ đổi lấy sự chán ghét của Thời Vĩnh Hưng.
Tháng ngày như vậy, bà đã trải qua 5 năm.
Ước chừng 5 năm.
Sau này hai cụ nhà họ Thời lần lượt từ trần, những ngày Thời Vĩnh Hưng ở nhà càng ngày càng ít.
Mẹ Thời Thâm Niên lại cầm lấy bút vẽ, lúc này, bà đã là bà chủ trong nhà.
Còn Thời Vĩnh Hưng, có đôi khi sẽ mang người phụ nữ khác về qua đêm. Vào ở lầu chính, phòng ngủ của họ.
Mẹ Thời Thâm Niên thường ngủ ở phòng vẽ tranh, còn bên cạnh là tiếng người đàn ông với người phụ nữ làm chuyện mây mưa.
Quản gia chỉ nhớ có một lần thế này, vị phu nhân điên cuồng đó cầm dao gọt hoa quả liều một phen.
Đang khi Thời Vĩnh Hưng vui vẻ, bà đâm vào sườn eo ông ta.
Sau đó, bà bị nhốt lại, bị bạo lực gia đình.
Nhưng kẻ điên không sợ chuyện đó.
Thời Vĩnh Hưng trừ phi còn điên hơn bà, nếu không thì không đấu lại bà.
Thời Vĩnh Hưng sợ chết, dọn tới căn lầu nhỏ bên cạnh.
Đại khái vào khoảng thời gian đó, Thời Thâm Niên sinh ra.
Cơ hội Thời Thâm Niên ở chung với mẹ anh cũng không nhiều lắm, từ nhỏ hệ thống miễn dịch của anh đã kém hơn người bình thường, cần thường xuyên tiến hành cách ly.
Đại khái do thân thể Thời Thâm Niên quá kém, Thời Vĩnh Hưng mới sinh thêm đứa con trai ở bên ngoài.
Lão quản gia nhớ từng chuyện, nghĩ nếu Thời Vĩnh Hưng có thể giống thiếu gia, có lẽ phu nhân cũng sẽ không phát điên.
Có lẽ họ sẽ là một gia đình bình thường hạnh phúc.
Thời Thâm Niên cười nhẹ, đứng dậy đi cầm cái thìa.
Khi anh đi lấy, thậm chí còn không để đám người hầu đứng ở bên cạnh đi.
Thời Thâm Niên đã quen, lúc anh sống cùng Cố Thanh Yến, phần lớn việc không phải do người khác làm.
Quản gia càng ngơ ngẩn, không nhớ nổi việc đó mình phải làm.
Ông ấy nhìn Thời Thâm Niên cầm cái thìa, dịu dàng múc từng thìa viên dưa hấu, cho vào miệng Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến thỏa mãn ưm một tiếng, trong miệng ngậm đồ ăn, lúng búng nói: “Như vậy ăn mới đã ghiền.”
Thời Thâm Niên không cảm thấy chưa ăn xong đã nói chuyện không có giáo dưỡng chút nào, nhẹ nhàng vỗ đầu Cố Thanh Yến, để cô ăn ít dưa hấu đi chút, có thể bị cảm lạnh.
Quản gia nhìn ý cười nơi đáy mắt cậu chủ nhà mình, không biết phải làm sao.
Trước kia Cố Thanh Yến ở đây nửa năm, thi thoảng ông ấy cũng có thể từ trong mắt Thời Thâm Niên nhìn thấy ánh mắt như thế.
Lúc đó ông ấy chỉ cảm thấy, thiếu niên thời kì yêu đương không phải như thế đó chứ?
Mẹ Thời Thâm Niên là tiểu thư khuê các, dịu dàng lịch sự giàu vốn học thức, có rất nhiều điểm khác với con gái cùng thời đại cũ.
Bà ấy xinh đẹp đoan trang, là tình nhân trong lòng đàn ông.
Người phụ nữ như vậy, Thời Vĩnh Hưng sao có thể không động lòng chứ?
Nhưng cuối cùng thì thế nào?
Phụ nữ đẹp nhiều như thế, chỉ động lòng thì có thể làm gì?
Quản gia cho rằng, Thời Thâm Niên cũng là cái dạng này.
Đàn ông nhà họ Thời, đều là lãng tử đa tình.
Trước kia ông ấy chưa từng xem trọng Cố Thanh Yến, cho dù Thời Thâm Niên đối xử đặc biệt với cô nhường ấy.
Cũng không biết hạt giống đa tình, rốt cuộc làm sao nở được đóa hoa si tình.
Thời Thâm Niên thế mà mười năm như một yêu người phụ nữ này, thậm chí vì cô, trở nên không giống anh nữa.
Thoáng chốc, trong hốc mắt quản gia có chút nước mắt, ông ấy không biết nên vui mừng hay là nên làm sao.
Đứa trẻ ông ấy nuôi từ nhỏ, sao ông ấy không hy vọng anh hạnh phúc chứ?
Nếu anh hạnh phúc như thế, thì Cố Thanh Yến rốt cuộc có thân phận gì, những thói quen nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục, xem ra thật sự không quá quan trọng.
Quản gia xoay người sang chỗ khác, lau nước mắt.
Cố Thanh Yến với Thời Thâm Niên to nhỏ nói chuyện gì đó, ăn dưa hấu không có gì không tốt cho dạ dày, cô ăn tiếp không có việc gì đâu.
Thời Thâm Niên không nghe, bảo em lần trước ăn nhiều đau bụng đã quên mất rồi à? Nửa đêm làm anh hoảng sợ, không được ăn nữa.
Cố Thanh Yến không vui ‘ồ’ một tiếng, phụ họa theo tỏ vẻ cô không ăn nữa. Chờ Thời Thâm Niên vừa thả lỏng cảnh giác, cô đã đoạt lấy cái thìa, như đứa trẻ tham lam, múc một thìa siêu đầy cho vào trong miệng cô.
Bởi vì động tác quá gấp, có mấy viên nhỏ rơi ra khỏi cái thìa, rơi trên quần áo cô.
Cố Thanh Yến nhân lúc anh chưa chuẩn bị, vẻ mặt đau lòng nhặt dưa hấu trên quần áo ném vào trong miệng.
Thời Thâm Niên không kịp ngăn cản, nở nụ cười bất đắc dĩ. Tuy bất đắc dĩ, nhưng nụ cười này lại tràn đầy cưng chiều.
Miệng Cố Thanh Yến đang nói, trong ba giây nhặt lên thì không bẩn, có thể ăn.
Thời Thâm Niên từ một người không muốn ngửi cùng bầu không khí với người khác đã dần dần chấp nhận đủ loại hành vi nhỏ không chú ý của Cố Thanh Yến.
Có lẽ đó là tình yêu sâu đậm nhất anh có thể dành cho cô.
Tới buổi chiều, Thời Thâm Niên đột nhiên nói muốn thu dọn lầu chính.
Quản gia nghe anh nói vậy, khiếp sợ không thốt nên lời. Nhưng người hầu già khi nghe được đám người hầu nói, không nhanh không chậm đưa chìa khoá lầu chính ra.
Bà ấy nói với Thời Thâm Niên: “Mỗi một góc tôi đã quét tước rất sạch sẽ, muốn thu dọn thế nào tôi cũng có thể giúp, phu nhân cũng sẽ đồng ý.”
Bà ấy chăm sóc phu nhân lớn lên từ nhỏ, coi như con gái bà.
Con gái nghĩ gì, bà biết rõ.
Căn nhà nhỏ đó như nhà giam, từng chút đóng lại linh hồn phu nhân.
Trước kia không có ai chịu thay phu nhân mở nhà giam đó, nên con gái bà ấy không ra được.
Bây giờ con trai đã đồng ý, con gái bà cũng có thể ra ngoài.
Trên thực tế, Thời Thâm Niên không tiếp xúc nhiều với mẹ của anh .
Từ nhỏ anh đã biểu hiện ra trí tuệ khác hẳn với người thường, nếu không phải anh đủ thông minh, chỉ riêng cơ thể anh gầy yếu đã đủ cho Thời Vĩnh Hưng từ bỏ anh.
Khi anh nói ra những lời muốn quét tước lầu chính, chính nội tâm anh cũng kinh ngạc. Một giây trước, anh chưa bao giờ nghĩ tới như vậy, nhưng bắt đầu từ bây giờ, trái tim anh vô cùng chắc chắn.
Đó dường như là một việc mà lẽ ra anh nên hoàn thành từ rất lâu trước đấy, bây giờ cuối cùng đã có đủ can đảm hoàn thành.
Vào lúc người hầu mở cánh cửa lớn, Thời Thâm Niên đột nhiên nắm lấy tay Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến ngẩn ra, ngừng hai giây, trở tay nắm chặt lại tay anh.
Tay cô không to, cũng không có đủ sức, nhưng truyền đủ nhiều năng lượng.
Người hầu già đưa họ đi vào, quả nhiên giống như lời bà, đã thu dọn phòng phu nhân rất sạch sẽ.
Cánh cửa lớn phủ đầy bụi mở ra, nhưng không hề có tro bụi bay.
Dường như mỗi ngày có người ở trong phòng này, vẫn có người sống ở nơi này.
Người hầu già đi đến trước sofa giữa phòng khách, chậm rãi quỳ xuống sofa, thành kính nói: “Phu nhân, trước kia ngài ghét nhất cái ghế sofa này, ngài nói ghế sofa giam cầm linh hồn ngài. Bây giờ cậu chủ đồng ý tới giải cứu ngài, để Vân Nương tôi làm chủ, thiêu hủy ghế sofa này đi.”
Quản gia lúc này nghĩ tới, vị phu nhân nhà họ Thời ấy, đằng đẵng tháng ngày dài 5 năm từng thỉnh an lão phu nhân.
Bị ép ngồi ở trên ghế sofa lạnh băng, không có bất cứ thứ gì giải trí, chỉ yên lặng ngồi ngay ngắn.
Lúc nào cũng cần phải giữ dáng ngồi đoan chính, ngồi xuống, tự kiểm điểm sai lầm mình phạm phải hôm trước.
Ngồi xuống, ngồi hết cả buổi sáng.
Ngồi xuống, ngồi suốt 5 năm.
Người phụ nữ mặc lễ phục hoa lệ với cách trang điểm khéo léo nhất, lại không có linh hồn.
Thời Thâm Niên ra mệnh lệnh: “Lấy tất cả đồ dùng trong nhà mang ra ngoài thiêu hủy, khung gỗ trên cửa sổ cũng dỡ xuống.”
Đám người giúp việc nhận lệnh, mạnh mẽ đi lên làm việc.
Khung gỗ nhanh chóng bị hủy, căn nhà này vốn là mời nhà thiết kế nổi danh quốc tế thiết kế. Lấy ánh sáng cực tốt, khi đó cửa sổ lưu li quý giá biết bao, căn nhà này lại có hai cửa sổ hoàn chỉnh sát đất.
Sau khi hủy khung gỗ, ánh nắng ấm áp chiếu vào, trong không khí tràn đầy hơi ấm.
Toàn bộ căn nhà trở nên sáng sủa, cảm giác hơi thở chết chóc âm u tan biến.
Thời Thâm Niên không quan tâm những thứ dưới lầu, dẫn Cố Thanh Yến lên lầu.
Cố Thanh Yến lại nhìn thấy những bức tranh đó lần nữa, có điều lúc này cô thấy không phải những bức tranh chói lòa.
Trên những bức vẽ đó, không biết khi nào, được che vải bố trắng bên trên.
Thời Thâm Niên đột nhiên hỏi cô: “Lúc ấy chúng nó đã dọa em, đúng không?”
Trong chốc lát, Cố Thanh Yến không biết nên trả lời như thế nào, thật sự bị dọa, nhưng đó là bức tranh của mẹ anh.
Nhưng Thời Thâm Niên không muốn cô trả lời, anh nói tiếp: “Anh biết chúng nó dọa em, nên hôm sau đã đắp vải bố trắng lên.”
Suốt bao nhiêu năm sau khi mẹ qua đời, anh không nỡ giấu những bức tranh ấy đi.
Nhưng những bức vẽ đó làm Cố Thanh Yến sợ hãi, thậm chí anh không hề do dự đã che chúng nó.
Có lẽ vào lúc ấy, anh đã biết anh hoàn toàn chìm đắm.
Nhưng chuyện này, anh không nói cho Cố Thanh Yến.
“Bà ấy thích vẽ thứ này.” Thời Thâm Niên nói: “Bà ấy ảo tưởng dùng đủ loại phương thức giết người, tự sát.”
Tất cả những thứ được để lại, những thứ bị phá hủy đó đều do Thời Vĩnh Hưng làm vai chính, là đủ loại cách chết của Thời Vĩnh Hưng.
Những bức vẽ ấy, có lẽ cũng khiến Thời Vĩnh Hưng mạnh mẽ bị kích thích.
Nếu không, ông không thể nào suốt cuộc đời chưa từng bước vào lầu chính quá nửa bước.
“Khi còn nhỏ anh thích xem những bức vẽ này, anh muốn nhìn chút xem, trong những bức tranh anh chết như thế nào.”
Có lẽ đúng là như vậy, Thời Vĩnh Hưng cảm thấy anh đáng sợ. Cảm thấy anh đáng sợ, đồng thời cũng cảm thấy anh có thể làm được chuyện lớn.
Đứa trẻ sáu bảy tuổi có tâm tính như thế đáng sợ nhường nào.
Cố Thanh Yến không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Thời Thâm Niên.
Thời Thâm Niên dẫn cô đến mở cánh cửa ban công trước kia cô muốn mở, nhưng không thành công.
Cửa đã lâu không mở, có chút rỉ sắt, phát ra tiếng kẽo kẹt khó nghe.
Cố Thanh Yến đi theo anh lên hướng ban công.
Thời Thâm Niên chỉ vào khoảng sân rộng hơn một nghìn mét cách đó không xa.
“Vào lúc anh đang xem những bức tranh đó, anh nhìn thấy em.”
Nhà họ Cố rất lớn, hai nhà lại ở góc khác nhau.
Theo lý thuyết, Thời Thâm Niên không thể nghe được tiếng Cố Thanh Yến khóc, nhưng anh thường xuyên nghe được.
Có một đứa trẻ vào đêm khuya tĩnh lặng, vào lúc anh đang nhìn đủ loại cách chết của anh trong bức vẽ.
Một tiếng khóc to rõ đánh vỡ sự yên tĩnh ấy, đâm vào ngực anh.
Anh cảm thấy anh còn sống.
Một cuộc sống tươi mới như vậy, chẳng lẽ không đáng để anh đi tìm tòi nghiên cứu sao?
Tất cả mọi người cảm thấy anh không muốn sống, ít nhất mẹ anh cảm thấy như vậy.
Có một khoảng thời gian, bệnh trạng của mẹ anh tốt lên rất nhiều, bà đưa ra đề nghị muốn gặp con trai.
Thời Vĩnh Hưng không có cách từ chối yêu cầu này, nên ông ta đồng ý.
Những ngày sau đó, Thời Thâm Niên như đã trải qua bảy tám loại cách chết.
Chủ yếu là chưa thành công chết, chưa thành công chết còn đáng sợ hơn đã chết.
Sau này Thời Vĩnh Hưng phát hiện, tách bọn họ ra.
Đến khi mẹ anh tự tử, Thời Thâm Niên mới bước vào căn nhà này lần nữa.
Anh không miêu tả được chính mình đang có cảm xúc gì, nhưng anh cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Tất cả đều không quan trọng.
Đến lúc anh phát hiện Cố Thanh Yến, sinh mệnh nhỏ đó, vì sống sót, vẫn luôn nỗ lực giãy giụa.
Anh bắt đầu không thỏa mãn với việc chỉ nhìn ở trên ban công xa xôi này, anh bắt đầu đến gần, bắt đầu đi rình cuộc sống của Cố Thanh Yến.
Anh nhìn thấy đứa trẻ này để ăn được một cái đùi gà mà người giúp việc giấu đi, đấu trí đấu dũng đủ kiểu.
Cô thật sự quá nỗ lực vì ăn thêm một miếng thịt.
Cố Thắng Nam cho người hầu không ít, nhưng khó chống lại lòng người tham lam. Cố Thanh Yến có khoảng thời gian, không chỉ phải đấu trí với người giúp việc, còn phải đấu trí với những đứa trẻ mà bọn họ đưa đến.
Thời Thâm Niên cảm thấy cô là người đáng yêu khó có được.
Cố Thanh Yến dựa vào trong lòng ngực Thời Thâm Niên, lần đầu tiên nghe anh nói lời này.
Cố Thanh Yến khẽ thầm thì: “Vậy anh bị biến thái đúng không? Em còn là trẻ con mà.”
Thời Thâm Niên buồn cười, đánh nhẹ lên đầu cô: “Sau này mới thế.”
Cố Thanh Yến nghe hiểu, lại cố ý hỏi: “Mới thế cái gì? Mới là kẻ biến thái?”
Thời Thâm Niên không cho cô đùa anh, mím môi không chịu mở miệng.
Cố Thanh Yến không phục, cù lét anh: “Nói đi, mới thế gì? Không nói em cù nách anh.”
Thời Thâm Niên sợ ngứa, không chịu được. Cố Thanh Yến thường dùng này chiêu này, cô ỷ vào Thời Thâm Niên không dám thật sự làm cô đau, muốn làm gì thì làm, tiếp tay cho giặc.
Thời Thâm Niên sợ ngứa, nhưng có thể nhịn được. Dù anh ngứa muốn chết cũng không thay đổi biểu cảm chút nào, vẫn cứ lạnh mặt, bình tĩnh bật ra hai chữ: “Đừng nghịch.”
Cố Thanh Yến cố tình muốn đùa, Thời Thâm Niên trốn sang bên cạnh, anh duỗi tay bắt lấy đôi tay Cố Thanh Yến, vẫn là hai từ cũ: “Đừng nghịch.”
“Không được sao.” Cố Thanh Yến không né được, lần nào cũng giống trước, cô không thoát khỏi tay anh.
Nhưng cô không biết xấu hổ, cô có thể làm nũng.
Cô cố hết sức vặn vẹo, miệng kêu ai ái: “Đau chết đi được, tay đỏ hết rồi, đau quá đau quá…”
Dù Thời Thâm Niên không tin cô đau thật, cũng sợ thật sự làm đau cô, anh lập tức buông tay, muốn nhìn cô có bị thương hay không.
Cố Thanh Yến cười ha ha, nhảy xa nửa bước, từ sau lưng vòng lên cù sườn eo Thời Thâm Niên.
Thời Thâm Niên xoay người, lại giữ cổ tay của cô: “Đừng nghịch.”
“Được rồi, được rồi.” Cố Thanh Yến quả nhiên không đùa nữa, sửa thành ôm eo Thời Thâm Niên, trong miệng còn nhắc mãi: “Chết mất, không nghịch thì không đùa nữa, dữ cái gì chứ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]