Nhật Hạ lăn lăn lộn lộn trên chiếc giường rộng thênh thang đại hải, cô nàng khẽ thở dài một hơi nhìn lên trần nhà, quả nhiên là vậy. Những ngày qua điều được An Lam dỗ cho ngủ, mặc dù không được gọi là tròn giấc như bao người nhưng đã là tuyệt hảo nhất đối với cô rồi.
Ít ra khi ở bên cạnh An Lam, ác mộng sẽ ít quấy phá cô hơn, An Lam cũng làm cô ít có suy nghĩ tiêu cực hơn nên phần nào đó giúp cho thần kinh cô dần được thả lỏng.
Tuy nhiên, cũng cần phải có thời gian để mà điều chỉnh lại mọi thứ.
Mấy ngày nay như hình với bóng, giờ phút này đây lại cảm thấy rất trống vắng, thật nhớ...
Nhật Hạ cầm lấy chiếc điện thoại, bấm vào giao diện tin nhắn với An Lam, định nhắn một tràn dài nhưng khi nhìn lại con số trên góc trái màn hình thì cô đặt lại điện thoại trở về vị trí cũ.
Đã hơn 12h rồi, chị ấy có lẽ đã ngủ rồi, không nên làm phiền chị ấy, suốt cả tuần qua có ngày nào An Lam được nghỉ ngơi trọn vẹn đâu, có lẽ An Lam mệt lắm rồi.
Sức người chứ có phải sức trâu đâu mà không biết mệt mỏi chứ.
Điều do cô cả, tự nhiên cái bệnh ngang sương, làm cho cả nhà ai cũng chật vật.
Nhật Hạ miên man vu vơ suy nghĩ, cô quyết định lếch cái thân xác húa tàn này lên tầng trên, cô mở cửa đi vào một căn phòng khác, không gian rộng rãi hơn gấp hai lần phòng ngủ của cô. Nhật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam/2862236/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.