An Lam cau mày nhìn lấy thân ảnh đang run lên của Tiêu Hà Tâm cùng với nhóm người của Khiết Băng, chẳng biết là họ sợ hay lạnh hay vì điều gì. Cô vốn dĩ chỉ mới cho gọi họ lên, bản thân còn chưa lên tiếng hỏi gì, thế mà lại bày ra bộ dạng như thể cô ức hiếp họ vậy.
Đáng khen thay, lúc Bảo Bảo nhà cô bị các ngươi nói xiên nói xỏ thậm chí đôi khi còn muốn tác động vật lí lên người Nhật Hạ nhưng thật may vì Bảo Bảo nhà nàng cũng chẳng phải là nhân vật dễ bị ức hiếp gì. Tính ra đám người của Khiết Băng phải cảm ơn Nhật Hạ một điều rằng, Tiểu Bá Vương này của nàng vẫn còn biết điểm dừng, không chơi bọn họ hết sức nếu không chỉ sợ đến bây giờ hồn họ có khi còn chưa tìm được đường về lại xác.
"An....giáo quan cho gọi tôi đến đây có việc gì ạ?" Giọng Tiêu Hà Tâm lí nhí vọng lên, không cần phải chú tâm lắng nghe cũng có thể nhận ra được cô gái này đang rất sợ hãi.
An Lam cô đáng sợ đến thế à.
Nếu cô kinh người như thế thì sao Tiểu Hài Tử lại nhởn nhơ trước mặt cô đến thế nhở.
Nụ cười An Lam càng sâu khi nghĩ đến Nhật Hạ nhưng thoáng chốc đã trở nên tĩnh lặng như đáy biển, sông sâu.
Trông cực kì âm u cùng lạnh lẽo.
"Tiêu tiểu thư, vị giáo quan Gian Minh Tinh là gì của cô?" Nhất Trung nghiêm chỉnh đứng bên cạnh An Lam, lật lật tài liệu trên tay, nâng giọng hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam/2862230/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.