Chương trước
Chương sau
Móa! Ai gấp hả? Ai muốn cường bạo anh chứ?

Vô sỉ, khốn kiếp, không biết xấu hổ!

Đôi mắt đẹp nhíu lại, lóe ra ngọn lửa rực rỡ, Thủy Tâm Nhu cắn răng trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm. Cô theo bản năng chống hai tay trên lồng ngực anh.

Chiếc áo vest không gài nút làm lộ ra chiếc áo sơ mi trắng, bàn tay cô chạm đến nhiệt độ nóng rực trên người anh.


Thủy Tâm Nhu chợt giật mình, cô nhớ tới hành động dây dưa này, giãy dụa vài lần nhưng lại không đứng dậy được.

Vặn vẹo qua lại, cô còn cảm giác được dục vọng của anh có chút thay đổi, nháy mắt thức tỉnh.

“Đường Diệc Sâm…” Thủy Tâm Nhu tức giận giậm chân, khuôn mặt khẽ ửng đỏ. Cô lúc này không biết có bao nhiêu khó xử.

“Ừm, bà xã, anh nghe đây.”

“Khốn kiếp, anh câm miệng cho em, không cho nói, anh đứng lên cho em.” Thủy Tâm Nhu nói xong cũng không giữ được bình tĩnh nữa, cô bắt đầu quơ bàn tay trắng đánh Đường Diệc Sâm.

Động tác của bọn họ cực kỳ mờ ám, Phí Lạc đuổi theo sau lưng nhìn thấy mà chua xót.

Đường Diệc Sâm rất khốn kiếp, điều này anh hoàn toàn đồng ý cách mắng của Thủy Tâm Nhu. Quả thực, anh hiện tại đang vô sỉ ôm eo Thủy Tâm Nhu, hai chân còn kẹp chặt cô, khiến cô không thể động đậy.

Nháy mắt, Đường Diệc Sâm ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng ý cười lưu manh bên môi ngày càng sâu. Anh lưu manh nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu.

Bà xã gọi anh, vậy anh liền tốt rồi.

Đường Diệc Sâm cong người lên, thình lình chiếm lấy cánh môi anh đào của Thủy Tâm Nhu, trằn trọc dây dưa.

Nháy mắt kia, cảm giác ngọt ngào không cách nào nói rõ xông vào ót anh, rung chuyển linh hồn anh, rung động mỗi dây thần kinh của anh, khiến anh không cách nào tự chủ muốn nhiều hơn.


Đáng chết, có trời mới biết anh nhớ nhung cô thế nào, cô đi rồi, anh mất ngủ, gối đầu một mình khó có thể an giấc.

Đôi môi Đường Diệc Sâm lạnh lẽo nhưng lại không mất đi sự dịu dàng, xúc cảm ướt át lưu luyến trên môi cô.

Thấy cô chết cũng không há miệng, anh xấu xa cắn đau môi dưới của cô, thừa dịp cô khẽ nhếch miệng thở dốc, anh mạnh mẽ đi vào, tà tứ trêu ghẹo…

Anh hôn sâu như vậy, anh hôn cuồng nhiệt như vậy… Phí Lạc sững người ở cửa ra vào, ngón tay siết chặt, khó mà kìm nén lửa giận, nắm tay cũng mơ hồ run rẩy, ánh mắt cực kỳ u oán.

Chỉ cảm thấy một dòng nhiệt chạy tán loạn trong cơ thể, nhịp tim Thủy Tâm Nhu cũng khẽ loạn, nhưng cô từ chối cảm xúc dị dạng đột nhiên xuất hiện này.

Chuyện cô đã quyết định rồi sao có thể để Đường Diệc Sâm tùy tiện dỗ dành liền xong.

Đường Diệc Sâm mẹ nó là một tên lưu manh bại hoại, cô đã nói không muốn, phủi sạch quan hệ với anh, anh còn mặt dày tới dây dưa với cô.

Hừ, chị đây không phải dễ chọc!

Nhất thời, Thủy Tâm Nhu trở nên ngoan ngoãn. Cô không chỉ thuận theo Đường Diệc Sâm, hơn nữa hai tay còn vòng trên cổ anh.

Thấy Thủy Tâm Nhu đáp lại, Đường Diệc Sâm đột nhiên thấy vui trong lòng, kìm lòng không được, hai chân anh thả lỏng.


Sự chú ý của anh cũng hoàn toàn đặt trên nụ hôn nồng nhiệt của bọn họ, anh cũng hôn sâu hơn, nóng bỏng hơn.

Khát vọng đột nhiên dâng lên, máu toàn thân sục sôi, Đường Diệc Sâm muốn thuận thế đem Thủy Tâm Nhu về nhà ân ái một phen, nhưng anh không nghĩ tới cô lại đột nhiên nhấc chân hung hăng đá vào háng anh.

“A… ôi…”

Kèm theo tiếng kêu thảm thiết, Đường Diệc Sâm quên mất hôn, thả lỏng Thủy Tâm Nhu.

Anh khom người ôm chặt phía dưới, lông mày nhíu chặt, thống khổ nhìn Thủy Tâm Nhu, vô cùng đáng thương nói: “Bà xã.. em thật hung ác!”

“Đường Diệc Sâm, đáng đời anh, em đã cảnh cáo anh chớ làm loạn. Dám chọc chị đây, bản thân anh tự tìm chết!” Thủy Tâm Nhu đắc ý dùng đầu ngón tay chọc vào ngực Đường Diệc Sâm, gương mặt xinh đẹp tự tin, đồng thời khóe miệng còn nở nụ cười chiến thắng.

Không biết có mất mạng hay không nhưng chính là đau đến khó chịu, đôi mắt Đường Diệc Sâm mơ hồ có ánh lửa nhảy động, anh u oán trừng mắt nhìn Thủy Tâm Nhu.

“Bà xã.. nếu hư rồi, đời này em tìm hạnh phúc chỗ nào hả?”

“Đường Diệc Sâm, anh là anh, em là em, mặc kệ anh có ký hay không, em đã đơn phương xin tòa cho ở riêng. Trong hai năm này anh đừng hòng chạm vào em, kỳ hạn vừa đến, chúng ta lập tức ly hôn. Đến lúc đó cho dù anh không chịu ký tên, em cũng có thể hướng tòa án xin ly hôn vì tình cảm chúng ta rạn nứt. Chỉ cần trong hai năm này em không có chút quan hệ nào với anh, hôn này của chúng ta đã định sẽ ly rồi. Cho nên, hạnh phúc của em cũng không phiền anh hao tâm tổn trí.”

Thủy Tâm Nhu hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo xoay người. Cô không để ý tới biểu cảm đau đớn của Đường Diệc Sâm mà đi tới chỗ Phí Lạc.

“Phí Lạc, đêm nay rất khó bắt taxi, đưa em về nhà được không?”

“Vui lòng cống hiến sức lực!” Nhìn Thủy Tâm Nhu dứt khoát như vậy, nhìn bộ dáng đau khổ khó nhịn của Đường Diệc Sâm, tâm tình Phí Lạc lập tức từ mây đen chuyển sang trời nắng, khuôn mặt tuấn tú sáng rực, anh cười sảng khoái.

“Cảm ơn nha.” Thủy Tâm Nhu nói xong, chủ động ôm khuỷu tay Phí Lạc, cùng nhau rời đi.

“Thủy Tâm Nhu, em được lắm, anh sẽ không cho em rời đi, anh tuyệt đối sẽ không buông tay, em vĩnh viễn là vợ anh!”


Mặc kệ Đường Diệc Sâm hét thế nào, Thủy Tâm Nhu đi rồi, đầu cũng không quay lại.

————–

“Nhu Nhu, em và Đường Diệc Sâm ở riêng thật hả?” Ngồi trong xe, thỉnh thoảng Phí Lạc liếc nhìn cô, đôi mắt sâu mang theo suy tư sâu xa.

“Ừm, em xin ở riêng rồi.” Biểu cảm Thủy Tâm Nhu lúc này rất lạnh nhạt, kém xa biểu cảm lúc dạy dỗ Đường Diệc Sâm lúc đó.

Cô hiện đâu có cười, mi tâm nhíu lại, chẳng lẽ đang lo lắng cho Đường Diệc Sâm sao?

Phí Lạc không vui mấp máy môi, nắm chặt tay lái.

“Hai người thật không thể sao?”

Thủy Tâm Nhu nhẹ chớp hàng mi, cô không nhìn Phí Lạc, ánh mắt ngây ngốc nhìn bóng đêm lướt ngoài cửa sổ.

“Hẳn là vậy! Em muốn sống cuộc sống mình muốn, cho dù là yêu đương em cũng chỉ muốn có em và anh ấy mà thôi, em không muốn tình yêu pha trộn nhiều thứ, càng không muốn bị người quấy rầy, tính toán hết lần này đến lần khác. Tình yêu thật sự không phải tính toán mà xuất phát từ nội tâm, em không muốn phá hư sự hoàn mỹ của nó.”

Có lẽ do bản thân giữ lại cái tốt đẹp trong lòng, cô sợ hãi bị thương một lần nữa, vướng mắc không ngừng như vậy thật sự quá mệt mỏi rồi, trong lòng cô cũng rất ngột ngạt.

Nghe vậy, Phí Lạc im lặng.

Có một số việc trong lòng anh rất rõ ràng, chỉ là anh không muốn tiếp nhận hiện thực mà thôi.

Nhưng cục diện như vậy giống như cho anh hy vọng.

Trong tiềm thức, anh muốn thử lại lần nữa.

Sau khi đề cập tới việc lập nghiệp, Thủy Tâm Nhu thật sự dồn hết tâm tư vào đó. Cô tuyệt đối không chỉ thuận miệng nói mà thôi, càng không phải nhất thời cao hứng.

Cô mua một chiếc Audi A5 màu trắng, rất tích cực đi theo Đường Khả Tâm và Chu Mạt tìm phòng làm việc, cũng đã thuê nhà thầu thi công.

Cô cũng đã trình thủ tục liên quan, đồng thời các cô cũng bắt đầu thông báo tuyển dụng nhân viên, còn tổ chức mấy hoạt động quảng bá, cũng mời Ỷ Diệc Tấn và Ngự Ảnh Vũ làm người phát ngôn, còn quay một số quảng cáo đặc biệt.

Giai đoạn đầu mở công ty, các cô đều rất bận rộn, cũng may các khâu đều cực kỳ thuận lợi hoàn thành.

Riêng quảng cáo tuyển dụng vừa đăng liền hấp dẫn một nhóm người có kinh nghiệm trong việc tổ chức hôn lễ đang tìm việc, thuận lợi tuyển nhân viên.

Sau bao công sức của bọn họ, công ty tổ chức tiệc cưới Ngải Duy do ba người phụ nữ hùn vốn chính thức khai trương.

Kỳ thật mở công ty cũng không khó như trong tưởng tượng của các cô, giống như có ông trời phù hộ, các cô làm gì cũng thuận lợi, hơn nữa, làm ăn coi như không tệ.

Bởi vì công ty mới vào hoạt động, Thủy Tâm Nhu dồn tất cả tinh lực vào đây. Cô dự định thuê một căn nhà ở khu trung tâm, tránh khỏi phải chạy qua chạy lại.

Đường Khả Tâm biết cô có ý định này, rất quan tâm kéo cô đi xem phòng.

“Khả Tâm, em chắc chắn bạn em có căn nhà lớn muốn cho thuê sao? Hơn nữa, đồ dùng trong nhà đầy đủ, hoàn toàn mới? Thuê một căn lớn như vậy tốn bao nhiêu tiền?”

Thủy Tâm Nhu và Đường Khả Tâm đi xem phòng rồi, cô rất thích, rất có cảm giác nhà, chỉ là có chút nghi ngờ.

“Ờ… bạn em cậu ấy không phải muốn cho thuê, chỉ là muốn có người thay cậu ấy trông nhà thôi, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ, không cho trộm vào là được. Đồ trong nhà cậu ấy hoàn toàn mới, lúc sau tết mới chuyển vào ở, không nghĩ tới lúc này nhận được thông báo của học viện bên Mỹ. Cậu ấy tiếp tục học nghiên cứu sinh rồi, hai ba năm nữa mới về.”

“Thật ư? Chỉ vậy mà thôi?” Thủy Tâm Nhu nhìn chằm chằm Đường Khả Tâm, có chút hoài nghi.

“Ừm, em hỏi qua cậu ấy rồi, nếu chị cảm thấy còn băn khoăn, mỗi tháng chị quyên góp chút tiền cho cô nhi viện, xem như giúp cậu ấy tích chút đức đi.”

“Thật sự có chuyện hời như vậy ư? Em chắc chắn bạn em không phải đồ ngốc?”

“Cậu ấy khẳng định không phải đồ ngốc, cậu ấy có IQ 180, hơn nữa còn là sinh viên tài năng của Harvard. Chị cứ yên tâm ở lại đi, không cần tính toán với cậu ấy, cậu ấy rất hào phóng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.