Chương trước
Chương sau
“Bà xã, em mở cửa ra đi!” Đường Diệc Sâm ăn nói khép nép cầu xin, lại gõ cửa.

Thủy Tâm Nhu ở dưới chăn lăn tới lăn lui, hàm răng cắn chặt, cô có một loại kích động muốn nổi bão.


“Gọi gọi gọi… gọi cái rắm, ai là bà xã của anh hả? Biết điều thì mau cút đi, nghe đến phiền!” Thủy Tâm Nhu không nhịn được, gắt một tiếng.

‘Bộp bộp bộp…’

Sau vài tiếng vang, ngoài cửa đột nhiên không có âm thanh.

Mấy giây sau, Thủy Tâm Nhu nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc xuống lầu.

“Đậu phộng, đàn ông đều là miệng ngọt, lời nói của đàn ông tuyệt đối không thể tin, nhất là tên khốn Đường Diệc Sâm kia!”

Thủy Tâm Nhu tức giận vén chăn lên, lộ đầu ra, cô hít thở từng chút một, chửi rủa.

Thật vất vả mới bình ổn lại cảm xúc bị trêu chọc, Thủy Tâm Nhu tức giận vuốt tóc, đôi mắt đẹp lập lòe lửa giận.

Cô đứng lên, mở cửa nhìn một chút, bên ngoài thật không có người.

“Hừ.. hừ… hừ…” Thủy Tâm Nhu phồng má tức giận, liên tục hít mấy hơi, sau đó đóng cửa tiếp tục ngủ.


Mẹ nó, đừng cho những người vô vị kia phá hư tâm tình tốt của cô, xem nhẹ, từ đáy lòng trực tiếp xem nhẹ là được.

—————

Thủy Tâm Nhu tuyệt đối không nghĩ tới không phải Đường Diệc Sâm rời đi, mà xuống lầu thuyết phục chủ nhà cho anh chìa khóa dự phòng.

Vì để tạo bất ngờ khiến Thủy Tâm Nhu trở tay không kịp, anh còn cởi giày ra cầm theo, cẩn thận đi lên lầu.

Đến cửa ra vào, anh mới mang giày vào.

Thủy Tâm Nhu đi ngủ rồi, cô không lưu tâm nhiều lắm, dù sao cái tên khốn Đường Diệc Sâm kia đã rời đi.

Lúc cô nghe được âm thanh mở khóa, vội vã nhảy dựng lên từ trên giường thì đã muộn rồi, Đường Diệc Sâm đã mở cửa đi vào.

Cô lại nhìn thấy khuôn mặt khốn kiếp không muốn kia.

“Anh anh anh.. Sao anh có chìa khóa, chủ nhà quen biết anh sao?” Thủy Tâm Nhu cầm áo khoác mặc vào, cô còn đứng ở trên giường trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm.


“À… anh cho ông ấy xem cái này, anh giữ nó bên mình, hạ gục được không ít người.” Nói xong, Đường Diệc Sâm cực kỳ tự tin móc bóp ra, lấy tấm hình kết hôn xinh đẹp thấy rõ ràng diện mạo hai người mà anh vẫn luôn giữ bên trong cho Thủy Tâm Nhu xem.

Xem nha, bọn họ chính là vợ chồng, đây chính là chứng cứ chứng minh quan hệ của bọn họ.

Tấm hình này vô cùng thân mật, có ai dám nói bọn họ không phải người quen?

Đôi mắt đẹp tóe lửa, thoáng trừng một cái dường như có thể nướng cháy hết mọi thứ, ánh mắt Thủy Tâm Nhu hung tợn, khinh bỉ nhìn Đường Diệc Sâm và bóp tiền của anh.

Ngay tại lúc cô đưa tay tính giật lấy, anh lập tức cất bóp tiền vào lại trong túi.

Chứng cứ quan trọng như vậy sao có thể để cô hủy được.

Đúng, cô chính là muốn hủy nó, xé nát ra. Cô mới không muốn có quan hệ gì với anh.

Mặc dù trong lòng vướng bận, mâu thuẫn, không muốn từ bỏ nhưng mọi thứ lại tại nơi cô ăn xong rồi ngủ, ngủ tỉnh lại ăn mà kết thúc.

Đặc biệt hiện tại nhìn thấy Đường Diệc Sâm, tất cả phẫn nộ của cô đã rất rõ ràng, ngay cả đôi mắt đẹp cũng toát ra lửa ngầm.

“Bà xã, chúng ta về nhà đi!” Giọng nói Đường Diệc Sâm rất nhẹ, anh muốn nắm tay Thủy Tâm Nhu, lại bị cô tức giận hất đi.

Trời mới biết anh có hay không lêu lổng với những người phụ nữ khác, còn luôn miệng gọi cô là bà xã, càng nghĩ càng giận.

“Đường Diệc Sâm, anh cút ra ngoài cho em, đừng gọi em là bà xã, em không phải vợ anh, chúng ta ra ở riêng đi.” Biểu cảm Thủy Tâm Nhu rất lạnh nhạt, giọng điệu cô cũng cực kỳ bình tĩnh, giống như rốt cuộc không gợn nổi một ngọn sóng.

Biểu cảm Đường Diệc Sâm đột nhiên nghiêm túc, ngọn lửa nơi đáy mắt mơ hồ nhảy nhót, anh nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu, lắc đầu, “Tại sao phải ở riêng? Kết hôn, ly hôn, ở riêng, có thể tùy tiện lấy ra nói sao? Đây là chơi nhà chòi à? Vụ việc đạo nhái anh đã trả lại trong sạch cho em rồi, không phải anh để lộ bí mật hại em, cho tới bây giờ, em còn chưa tin anh sao?”


Đường Diệc Sâm lần nữa muốn nắm tay Thủy Tâm Nhu, cô tránh khỏi, cũng đi đến đầu giường, cố gắng kéo dài khoảng cách với anh.

“Đường Diệc Sâm, anh trả lại trong sạch cho em rồi, nhưng anh bảo em làm thế nào tin tưởng anh? Đến bây giờ em cảm thấy bản thân cũng không hiểu rõ anh, em không biết lời nào anh nói là thật, lời nào là giả, em không phân biệt được.

Anh đá Nguyễn Hàm ra khỏi Liên Khải, cũng khiến em gái cô ta thân bại danh liệt, nhưng anh đừng quên, ban đầu là anh mời cô ta về, cũng là anh giữ cô ta bên người, em nên tin anh sao?”

Ha ha… Đường Diệc Sâm cười giễu, cảm giác đắng chát trào dâng trong lòng, “Cho nên, chỉ bằng vào chuyện này em liền phán anh tội chết sao? Đáng chết, anh biết cô ta là loại người này sao? Người khác nổi điên, chẳng lẽ cũng muốn anh nổi điên theo sao?”

“Không phải anh nói anh và Jack đi thành phố S tham gia hội thảo nghiên cứu sao? Sao lại biến thành Nguyễn Hàm? Không phải anh nói hội thảo vừa kết thúc anh sẽ trở lại sao? Đêm hôm đó anh đi đâu rồi?

Anh nói, chỉ cần em gọi tên anh, Đường Diệc Sâm sẽ xuất hiện, anh sẽ ở cạnh em. Lúc em bất lực nhất, em cần có người bên cạnh nhất, cần có người an ủi nhất, anh đã làm những gì? Anh ở chỗ nào?

Đường Diệc Sâm, anh dám nói anh không biết Nguyễn Hàm thích anh, anh không nhìn ra cô ta ba lần bốn lượt muốn gây hấn với em sao? Cô ta làm càn như vậy, chẳng lẽ không phải do anh dung túng mà ra ư?”

Giọng nói càng lúc càng cao biểu lộ rõ sự kích động của Thủy Tâm Nhu.

Không sai, cô đã thất vọng với anh rồi, cô không có lòng tin cùng chờ mong như trước.

Đường Diệc Sâm không phản bác được Thủy Tâm Nhu lên án, anh nheo mắt thất bại nhìn cô.

Quả thực, anh sai rồi, anh sai khi dùng lương tâm đối đãi với người khác.

Anh không phải thánh nhân, có thể xử lý mọi chuyện thật hoàn mỹ được, cho dù là thân nhân hay là bạn bè, bọn họ đều tính kế với anh.

Mỗi lần tính kế, anh không phải đều trốn tránh được.

Nhìn Đường Diệc Sâm im lặng, Thủy Tâm Nhu càng thêm tức giận, cô cầm gối đập tới tấp lên người anh.

“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp…”

Đường Diệc Sâm không tránh né, mặc cho Thủy Tâm Nhu phát tiết cảm xúc, ánh mắt u buồn bình tĩnh nhìn cô.

Đáng chết, lại là cặp mắt u buồn kia. Thủy Tâm Nhu thật muốn móc nó ra.

Vứt gối sang một bên, Thủy Tâm Nhu chỉ vào Đường Diệc Sâm, hạ lệnh đuổi khách: “Anh cút cho em, em không muốn nhìn thấy anh, em sẽ gửi thỏa thuận ở riêng đã ký bằng chuyển phát nhanh cho anh sau.”

“Chúng ta thật sự đi đến tình trạng không thể cứu vãn rồi sao? Chúng ta phải chia cách sao? Em muốn anh nói bao nhiêu lần là anh và người phụ nữ điên kia không có quan hệ gì, trước kia không có, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không. Cô ta bị bệnh tâm thần, chúng ta cũng phải bệnh tâm thần theo cô ta sao?”

Đường Diệc Sâm cũng rống lớn, khuôn mặt tuấn tú của anh nháy mắt nổi đầy gân xanh, cằm cũng căng cứng.

“Anh có lý rồi, anh còn dám lớn tiếng với em?” Thủy Tâm Nhu cầm cái gối khác lên, lại đánh lên người Đường Diệc Sâm.

Muốn so ai lớn tiếng hơn à? Được lắm!

“Vậy em có thể đừng nhắc tới chuyện ở riêng không? Chúng ta ở riêng chẳng phải là ý muốn của Nguyễn Hàm sao, cô ta chính là không muốn chúng ta hạnh phúc, cô ta trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ chúng ta. Em có thể tỉnh táo một chút được không? Cô ta thích anh, anh không thích cô ta, đây là sự thật.

Người ta muốn làm gì đó là chuyện của người ta, chúng ta không cần để ý tới cô ta là được. Anh không có tự mình đê tiện, anh rất rõ anh chỉ yêu một mình em, tâm lý cô ta không ổn định, em bảo anh quản cô ta thế nào? Quản được sao? Lúc trước anh quen biết cô ta, cô ta không phải bộ dáng như hiện nay.

Nếu giết người không cần đền mạng, anh là người đầu tiên chạy đến bóp chết cô ta. Cô ta quấn lấy anh như vậy, bỏ cũng không được, em tưởng anh dễ chịu sao? Anh không thấy phiền ư? Đường Diệc Sâm anh chưa từng thiếu cô ta, anh và cô ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, cô ta hiểu sai sao anh quản được?”

“Em mặc kệ chuyện của anh và cô ta, hai người muốn làm thế nào thì làm thế đó, tóm lại khi dễ em thì không được. Hai người đều khốn kiếp, đại khốn kiếp!”

Thật sự là quá ồn, chủ nhà dùng sức đập cửa phòng bọn họ: “Làm ơn đi, vợ chồng hai người đi nhanh đi, đừng có ảnh hưởng tới khách khác của tôi. Vợ chồng đầu giường cãi cuối giường hòa, có việc về nhà từ từ nói, người trẻ tuổi bây giờ cũng thật là.”

“Anh không đi phải không? Em đi!” Thủy Tâm Nhu nhảy xuống giường, cô tìm giày mang vào.

Đường Diệc Sâm thình lình bế cô lên.

“Đường Diệc Sâm, anh đừng đụng em, cút, tự em biết đi.”

Đường Diệc Sâm giả điếc, dù sao anh cũng đã thanh toán tiền với chủ nhà rồi. Anh ôm Thủy Tâm Nhu xuống lầu, mặc cô đánh chửi anh.

Muốn ở riêng, không có cửa đâu!

Anh kiên quyết không đồng ý!

————–

Phí Lạc đi theo Đường Diệc Sâm tới đây, thấy chiếc xe Land Rover nhập khẩu kia dừng trước cửa ra vào khách sạn trong thôn.

Sau đó anh cũng dừng lại, đứng ở đó chờ.

Không bao lâu, anh thấy Đường Diệc Sâm ôm Thủy Tâm Nhu đi ra, cô ngay cả giày cũng không mang, tóc rối bù, tay chân quơ loạn xạ.

Phí Lạc lập tức đi lại ngăn trở Đường Diệc Sâm, đôi mắt tĩnh mịch hung tợn nhìn anh chằm chằm.

“Đường Diệc Sâm, thả Nhu Nhu xuống, người sáng mắt đều nhìn ra cô ấy không muốn đi theo anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.