Hút xong điếu thuốc trên tay, Đường Diệc Sâm rời khỏi Liên Khải, anh trở lại biệt thự ở vịnh Du Cảnh.
Bên trong tối đen, lạnh lẽo!
Không có nữ chủ nhân, bên trong chỉ có sự lạnh lẽo, ngay cả một chút hơi người cũng không có… chỉ có vô hạn thê lương!
Bật đèn, Đường Diệc Sâm ở cửa trước thay giày, anh chậm rãi lên lầu.
Từ thành phố S vội vàng trở về tìm Thủy Tâm Nhu, cô không ở nhà, anh liền không chú ý quan sát nhà của bọn họ.
Hiện tại, đi lên lầu, Đường Diệc Sâm đều nhìn rất cẩn thận.
Trở lại phòng ngủ của bọn họ, anh tham lam hít thở, bởi vì bên trong còn lưu giữ mùi của Thủy Tâm Nhu, nơi này giống như vẫn còn có cô.
Đúng, mặc dù cô không ở bên cạnh, cô đã mọc rễ nảy mầm trong lòng anh rồi, cho dù cô đi đâu, lòng anh cũng theo cùng cô.
Ánh mắt mềm mại miên man tham lam nhìn chằm chằm vào mọi thứ trong phòng ngủ, nơi này đã chứng kiến ân ái của bọn họ.
Thủy Tâm Nhu không ở đây, lòng anh giống như bị vét sạch, nơi này cũng giống như không có sinh khí.
Ánh mắt Đường Diệc Sâm ngay cả thùng rác cũng không tha, nắp đậy không kín, lộ ra một thứ gì đó màu trắng.
Theo phản xạ, anh đi về phía bàn làm việc của Thủy Tâm Nhu, mở nắp thùng rác lên, anh thấy laptop cỡ nhỏ anh thay cô đem đi sửa trong đó.
Đường Diệc Sâm trừng mắt nhìn, nhặt laptop lên, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502834/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.