Màn hình điện thoại vừa tắt, Đường Diệc Sâm liền đẩy cửa vào.
Mới ngắn ngủi một hai phút mà thôi, nguy hiểm thật! May mà điện thoại kia reo sớm như vậy, cũng may cô không do dự nhận máy.
Biểu cảm của Nguyễn Hàm rất bình tĩnh, cô điềm nhiên như không có việc gì, giống như căn bản không hề có cuộc gọi kia của Thủy Tâm Nhu.
Đúng, lịch sử đã bị cô xóa rồi, không tồn tại, Đường Diệc Sâm sẽ không biết.
Để ngăn cách giữa bọn họ càng sâu càng tốt!
“Diệc Sâm… cảm ơn anh!”
“Không cần khách khí! Em là nhân viên của anh, lại bị bệnh trong lúc đi công tác, huống chi bản thân ở bên ngoài, anh có nghĩa vụ chăm sóc em một chút. Anh đã nói Vô Ngân báo cho Nguyễn Tinh rồi, ngày mai em ấy sẽ tới với em. Bởi vì em mới phẫu thuật xong, chưa ổn định, bác sỹ nói một lát mới có thể ăn thức ăn lỏng.”
Đường Diệc Sâm lạnh nhạt, Nguyễn Hàm cảm giác được một cỗ hàn ý đến từ anh. Ánh mắt anh nhìn cô cũng lạnh lẽo cứng rắn.
Khác biệt rất lớn so với trước khi tới thành phố S, anh lạnh lùng không có bất kỳ che giấu nào, trực tiếp đến làm cho cô cảm thấy có chút sợ hãi cùng hoảng hốt.
Đường Diệc Sâm biết cái gì sao?
Không thể nào!
Sắc mặt Nguyễn Hàm không tự chủ tái nhợt trắng bệch hơn, cô cố giữ vững tinh thần, tuyệt không lộ ra chút sơ hở nào.
A… Anh sở dĩ ở lại cùng cô chỉ vì cô là nhân viên của anh, là xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường đi công tác, anh chỉ có nghĩa vụ chăm sóc cô như vậy mà thôi.
Chẳng lẽ giữa bọn họ ngay cả nhiều năm bạn bè cũng không có sao?
Có thể để cho đại tổng giám đốc chăm sóc cô, kia thật sự đủ thể diện cho cô rồi.
Lòng Nguyễn Hàm quặn đau.
Đường Diệc Sâm lấy nước và ít bánh quy mua được từ máy bán hàng tự động trong bệnh viện, không để ý tới ăn. Anh cầm di động của mình lên xem, giống như sợ bỏ lỡ gì đó.
Ánh mắt anh rất khẩn trương, hàng lông mày nhíu lại.
Không nhìn thấy bất kỳ tin tức gì, ánh mắt Đường Diệc Sâm lướt qua chút thất vọng.
Từ Hong Kong tới thành phố S, Nguyễn Hàm chưa thấy hai hàng lông mày kia giãn ra, đặc biệt là anh không lúc nào không biểu hiện quan tâm tới biểu cảm Thủy Tâm Nhu. Ánh mắt cô nhìn anh càng thêm u oán.
Thình lình, Đường Diệc Sâm kéo một cái ghế ngồi cạnh giường. Anh hé môi mỏng, ánh mắt tìm tòi nhìn chằm chằm Nguyễn Hàm: “Nguyễn Hàm, chúc mừng em nha, Nguyễn Tinh lần này đạt giải quán quân cuộc thi thiết kế trang sức Kim Tử Kinh, nhìn không ra em ấy ẩn giấu thực lực kinh người.”
Nguyễn Hàm bị ánh mắt sắc bén của Đường Diệc Sâm nhìn chằm chằm đến toàn thân không được tự nhiên, không tự chủ, cô giật giật khóe miệng.
Đường Diệc Sâm nghi ngờ, cô sao lại có thể nghe không hiểu.
“Em ấy… em ấy đạt giải sao? Ồ.. em cũng thật ngạc nhiên.”
“Ừm, em ấy đạt giải rồi, anh cũng rất ngạc nhiên. Tác phẩm là bộ sưu tập Truyền Thừa, ba màu vàng. Anh cố ý xem kỹ một chút tác phẩm giúp em ấy giành chiến thắng. Rất sáng tạo, rất có mỹ cảm, đường cong trôi chảy, có thể nói là đường nét độc đáo, nếu như không thể đột phá hơn các tác phẩm khác thì khẳng định là ban giám khảo mù rồi.”
Khóe miệng Nguyễn Hàm không tự chủ run rẩy một chút, cánh môi cũng hơi run theo, “Phải không? Chuyện của em ấy em cũng chưa từng hỏi đến. Bình thường cũng chỉ động viên em ấy vài câu mà thôi. Cố gắng bỏ ra liền sẽ nhận được hồi báo, em cũng vui thay em ấy.”
Khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm vẫn lạnh nhạt làm người đọc không ra bất kỳ tâm tình gì của anh, giọng nói của anh cũng càng ngày càng lạnh rồi, như bao bọc bởi một tầng sương lạnh ngàn năm.
“Anh lại ngược lại với em, anh rất không vui! Em biết không, vợ anh cô ấy bỏ quyền rồi, điều này khiến anh rất bất ngờ. Càng làm cho người ta không nghĩ tới chính là, trước giải đấu anh đã thấy qua tác phẩm dự thi của em gái em, giống y như đúc, là Thủy Tâm Nhu cho anh xem, đó là tác phẩm dự thi của cô ấy. Cô ấy nói ý tưởng thiết kế từ trên người anh có được.
Không biết Nguyễn Tinh làm sao có được linh cảm thiết kế đây? Anh rất hiếu kỳ! Cùng là nhà thiết kế trang sức, tác phẩm dự thi giống nhau như đúc, giải thích ý tưởng y hệt nhau, trên thế giới này thật sự có người có tư duy giống y chang nhau sao? Thai sinh đôi cũng không đạt được hiệu quả cảm ứng 100% như vậy? Sao tác phẩm dự thi của hai người lại giống nhau đây?
Nguyễn Hàm, em biết tại sao không? Em không cảm thấy kỳ lạ sao?” Đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm biểu cảm của Nguyễn Hàm, Đường Diệc Sâm không chút nào buông tha, giọng điệu của anh cũng hùng hổ dọa người. Nguyễn Hàm tự nhiên cảm nhận được cảm giác áp bách mạnh mẽ.
“Diệc Sâm… em không biết. Nguyễn Tinh không nói với em, trước khi thi em cũng chưa từng nhìn qua tác phẩm dự thi của em ấy. Tụi em ở nhà không nói chuyện công việc, em càng không biết chị dâu vậy mà cũng có tác phẩm giống em ấy như vậy.”
Bàn tay ở dưới chăn của Nguyễn Hàm siết chặt, mơ hồ run run.
Đường Diệc Sâm hỏi thẳng vào vấn đề như thế với cô là hoài nghi gì sao?
“Diệc Sâm, anh muốn nói gì vậy? Em tin Nguyễn Tinh sẽ không đạo nhái, em ấy rất cố gắng, em ấy cũng rất thích thiết kế trang sức.”
Phút chốc, Đường Diệc Sâm híp đôi mắt thâm trầm lại: “Anh không nói gì nha, anh cũng không nói Nguyễn Tinh đạo nhái. Vợ anh cũng rất thích thiết kế trang sức, đó không chỉ là công việc của cô ấy mà còn là giấc mộng của cô ấy. Nếu có người muốn thương tổn cô ấy, anh tuyệt đối sẽ không buông tha, cho dù người kia là ai!”
Nguyễn Hàm rõ ràng thấy được hai ngọn lửa giận nhảy nhót nơi đáy mắt Đường Diệc Sâm, trong lòng không hiểu sao có chút run rợ.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Đường Diệc Sâm như thế, sự ngoan tuyệt trong mắt anh không chút che giấu, khiến người ta trong nháy mắt cảm thấy sợ hãi.
“Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc.” Nói xong, Đường Diệc Sâm cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
—————
Thủy Tâm Nhu đến quán bar Phí Lạc, cô ngồi ở quầy bar, gọi một chai Whisky.
Rót đầy một ly Whisky vừa nồng vừa mãnh liệt, cô không chút suy tư cầm lấy đổ vào trong họng, mặc cho chất lỏng nồng đậm thuận theo cổ họng một đường thiêu đốt đến dạ dày.
Đường Diệc Sâm là tên lừa gạt, anh là tên khốn kiếp, anh nói chỉ cần cô cần anh, anh sẽ xuất hiện bên cạnh cô, nhưng mà anh ở đâu?
Ngay cả cái bóng mông cũng không thấy, anh ở cùng người phụ nữ khác rồi.
Anh nói anh sẽ không bán đứng cô, nhưng cô hiện tại chính là bị người bán rẻ rồi, ngay cả cơ hội cho cô giải thích cũng không có.
Lời hứa của đàn ông đúng là đồ bỏ đi, đàn ông không thể tin tưởng được!
Dỗ ngon dỗ ngọt đều là gạt người, cô cũng không tiếp tục tin tưởng nữa, cô cũng không muốn nghe nữa!
Ngửa đầu uống rượu, Thủy Tâm Nhu tự giễu cười ngây ngô, nụ cười của cô đắng chát vô cùng, lộ ra đau thương nồng đậm, cảm xúc của cô biểu lộ không sót!
Thủy Tâm Nhu cô sống đến 28 tuổi rồi, chưa từng có lúc nào chật vật trên một cuộc thi đấu lớn như hôm nay cả.
Cô kiêu ngạo, thật sự bị ngã đến vỡ nát rồi, ngay cả trái tim nóng bỏng kia của cô cũng nát rồi!
Uống xong một chai Whisky, cô còn muốn gọi thêm, bartender không cho, cô liền quậy.
“Khốn kiếp, có phải đến anh cũng xem thường tôi không. Tôi không tỏa sáng, có phải các anh cũng muốn ức hiếp tôi không?”
Thủy Tâm Nhu đứng lên, cô đã lung la lung lay rồi, rất không văn nhã nấc rượu.
Nhận được điện thoại của quản lý, Phí Lạc liền chạy đến. Vừa đi vào quán bar anh liền nhìn thấy một màn này, anh lập tức tiến lên đỡ Thủy Tâm Nhu.
“Nhu Nhu, ngoan! Anh dẫn em đi uống rượu, anh biết nơi nào có bán.” Phí Lạc vẫy tay với bartender, ra hiệu cho anh lui xuống.
“Thật, anh không thể gạt em nha. Em ghét nhất người khác gạt em, Đường Diệc Sâm căn bản là một tên lừa gạt, anh ta là tên khốn!” Thủy Tâm Nhu rất kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, có mùi rượu, cũng có lửa giận.
“Anh không lừa em, dù cho người trên toàn thế giới đều không tốt với em, anh cũng sẽ tốt với em.”
Nửa kéo nửa lôi, Phí Lạc đưa Thủy Tâm Nhu ra khỏi quán bar.
Cô ngay cả đứng cũng đứng không vững, anh trực tiếp cõng cô đi.
“Nhu Nhu, đau khổ thì cứ khóc đi, giấu ở trong lòng sẽ chỉ làm bản thân thêm khó chịu.”
“Hu hu hu.. Em ghét Đường Diệc Sâm.. hu hu hu.. Phí Lạc, vẫn là anh tốt nhất… hu hu… những người khác đều bại hoại…” Thủy Tâm Nhu uống say vừa khóc vừa gào như đứa bé.
Cô phát tiết hết cảm xúc bất mãn trong lòng.
Đêm nay cô có thể như thế, ngày mai là lúc cô phải giải thích với tất cả mọi người rồi, đặc biệt là Vạn Huy, cô thật có lỗi.
Cô không dám mở máy, cô sợ anh cả và mẹ mắng cô.
Còn có rất nhiều cánh truyền thông đều đang chờ cô giải thích.
Cô hiện tại là tội nhân của Vạn Huy, ngay cả cô cũng không tha thứ cho mình.
Lần này cô thật sai lầm!
Có lẽ dằn vặt mệt rồi, Thủy Tâm Nhu ghé vào trên lưng Phí Lạc ngủ thiếp đi.
Anh tìm tới khách sạn gần đó đặt phòng cho cô nghỉ ngơi, anh còn lấy khăn mặt giúp cô lau nước mắt trên mặt, đau lòng nhìn cô, đau lòng cặp mắt khóc đến sưng đỏ kia. Anh ở bên cô cả đêm.
————
Thủy Tâm Nhu lờ mờ tỉnh lại, cô thấy Phí Lạc tựa vào giường ngủ, cô không đánh thức anh, len lén rời đi.
Về nhà ngâm nước nóng tản bớt mùi rượu, Thủy Tâm Nhu tới tập đoàn Vạn Huy.
Cô vừa xuất hiện, truyền thông ký giả canh giữ trước cửa Vạn Huy lập tức xông lên truy vấn cô nguyên nhân bỏ quyền trong cuộc thi lớn hôm qua.
Biểu cảm Thủy Tâm Nhu không chút thay đổi, cực kỳ bình tĩnh, cô dừng lại, trả lời truyền thông, “Chờ chút tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng, trước hết để tôi đi lên xử lý chút chuyện đã.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]