Màn hình điện thoại vừa tắt, Đường Diệc Sâm liền đẩy cửa vào.
Mới ngắn ngủi một hai phút mà thôi, nguy hiểm thật! May mà điện thoại kia reo sớm như vậy, cũng may cô không do dự nhận máy.
Biểu cảm của Nguyễn Hàm rất bình tĩnh, cô điềm nhiên như không có việc gì, giống như căn bản không hề có cuộc gọi kia của Thủy Tâm Nhu.
Đúng, lịch sử đã bị cô xóa rồi, không tồn tại, Đường Diệc Sâm sẽ không biết.
Để ngăn cách giữa bọn họ càng sâu càng tốt!
“Diệc Sâm… cảm ơn anh!”
“Không cần khách khí! Em là nhân viên của anh, lại bị bệnh trong lúc đi công tác, huống chi bản thân ở bên ngoài, anh có nghĩa vụ chăm sóc em một chút. Anh đã nói Vô Ngân báo cho Nguyễn Tinh rồi, ngày mai em ấy sẽ tới với em. Bởi vì em mới phẫu thuật xong, chưa ổn định, bác sỹ nói một lát mới có thể ăn thức ăn lỏng.”
Đường Diệc Sâm lạnh nhạt, Nguyễn Hàm cảm giác được một cỗ hàn ý đến từ anh. Ánh mắt anh nhìn cô cũng lạnh lẽo cứng rắn.
Khác biệt rất lớn so với trước khi tới thành phố S, anh lạnh lùng không có bất kỳ che giấu nào, trực tiếp đến làm cho cô cảm thấy có chút sợ hãi cùng hoảng hốt.
Đường Diệc Sâm biết cái gì sao?
Không thể nào!
Sắc mặt Nguyễn Hàm không tự chủ tái nhợt trắng bệch hơn, cô cố giữ vững tinh thần, tuyệt không lộ ra chút sơ hở nào.
A… Anh sở dĩ ở lại cùng cô chỉ vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502826/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.