Chương trước
Chương sau
Thủy Tâm Nhu vậy mà chơi trò thu mua lòng người!

Hừ, mẹ nó thật buồn nôn!

Quả táo cô ta mua cô khinh thường, cô mua không nổi sao? Không cần cô ta đến thương hại, dối trá!

Ra khỏi thang máy, Nguyễn Hàm dùng tay ép chặt bụng dưới, chỗ đó lại bắt đầu đau âm ỉ.


Không biết thế nào, gần đây bụng dưới của cô thỉnh thoảng lại đau râm ran, khẩu vị của cô cũng không tốt.

Cô cho rằng chỉ là bệnh tiêu hóa thông thường, cũng chỉ tới tiệm thuốc mua thuốc uống, không để trong lòng.

Hong Kong là thành phố quốc tế, người dân ở đây tương đối coi trọng lễ Giáng sinh, bắt đầu từ đêm Giáng sinh đã có rất nhiều người ăn mừng và vui chơi.

Thuận theo yêu cầu của Bối Kỳ, người nhà họ Bối đều đến nhà hàng Hải Cảnh dùng cơm.

Không hẹn mà gặp, vừa lúc Thủy Tâm Nhu và Đường Diệc Sâm cũng ở đây, cô cũng chỉ chào hỏi bọn họ mà thôi, cũng không nói gì.

Nguyễn Hàm tan làm liền về nhà, cô không tham gia hoạt động xem mắt.

Cô chịu đi mấy chỗ đó, hẹn hò với mấy người đàn ông khác, chẳng qua là thuận theo ý Đường Diệc Sâm mà thôi.

Hiện tại, trong mắt cô, trong lòng cô, còn chỗ nào có thể chứa người đàn ông khác ngoài anh.

Cô yêu nhiều năm như vậy, sao có thể nói buông là buông.


Cô có điểm nào không sánh bằng Thủy Tâm Nhu, cô cũng xinh đẹp tài giỏi, anh cưới cô ta còn muốn đẩy cô ra ngoài, cô thật không cam tâm.

“Chị, đừng buồn bực ở trong nhà, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, em mời chị.”

“Không muốn đi, tự em đi đi.” Nguyễn Hàm ôm cái gối đầu nhỏ nằm trên ghế sofa, cô rất không cam tâm, cô còn đang oán hận Thủy Tâm Nhu.

Huống chi, cô ôm một bụng tức, không muốn ăn gì khác.

“Aizz… chị, đi thôi, đêm nay là Giáng sinh mà, cảng Victoria sẽ bắn pháo hoa đó, chúng ta tới xem một chút đi. Thời gian đẹp như vậy lại ở nhà thì lãng phí lắm, rất nhiều nơi có hoạt động, chúng ta cũng có thể tham gia đếm ngược.”

Nguyễn Tinh không nghe theo, cô dậm chân, lôi kéo tay Nguyễn Hàm.

“Nghe nói đêm nay cảng Victoria có thể nhìn thấy hoa đăng nha.”

“…”

Muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút cũng không được, Nguyễn Hàm bị Nguyễn Tinh làm phiền rồi, cô ngồi dậy tức giận trừng mắt nhìn cô: “Được rồi được rồi, đi ra ngoài dạo với em một chút, phiền chết được.”

“Cảm ơn chị, em biết chị thương em nhất mà. Chúng ta đi dạo xong về, còn có thể gọi điện cho ba mẹ nha.” Nguyễn Tinh cười đến mặt mày hớn hở, cô lắc tay Nguyễn Hàm làm nũng.

“Buông tay, chị đi thay quần áo.”

“Ha ha ha…”

————

Ngồi ở nhà hàng Hải Cảnh dùng cơm, vừa ngước mắt liền có thể quan sát vẻ đẹp của cảng Victoria, cho nên nơi này là nơi dùng bữa Thủy Tâm Nhu lựa chọn đầu tiên.

Nguyễn Hàm và Nguyễn Tinh tới, đương nhiên các cô cũng nhìn thấy Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu.


“Anh Sâm, anh cũng tới đây dùng cơm à, thật trùng hợp nha.”

Đi qua bàn của Đường Diệc Sâm, Nguyễn Tinh chủ động chào hỏi Đường Diệc Sâm. Nguyễn Hàm đứng cạnh cô chỉ nhìn anh cười cười.

Thật đúng là khéo a, cô ra ngoài ăn bữa cơm lại có thể gặp bọn họ, giẫm phải phân chó gì đây chứ, thật chán ghét!

Nguyễn Hàm ngay cả giả bộ cũng không giả bộ, trưng biểu cảm không thích với Thủy Tâm Nhu, ánh mắt cô cực kỳ u oán trừng mắt nhìn, đôi mắt còn tràn đầy ánh lửa không tan.

Anh Sâm, nghe thật chói tai, Thủy Tâm Nhu nghe mà muốn nổi cả da gà.

Cô cũng nhận ra được Nguyễn Hàm trực tiếp bắn địch ý tới chỗ cô.

Người phụ nữ này thật giống ‘tiểu cường’ đánh không chết, da mặt cực kỳ dày.

Từ đáy lòng, Thủy Tâm Nhu coi thường cô, tức giận với cô ta thật sự phá hư tâm tình tốt của cô, không đáng.

Cho nên trực tiếp xem như không thấy là được rồi, cô tiếp tục ăn phần bò bít tết còn lại trong đĩa mình.

Biểu cảm của Đường Diệc Sâm không có cảm xúc, cũng làm cho người không đọc ra được bất kỳ tâm tình gì của anh, có thể xác định chính là, anh chỉ khách sáo nói chuyện với các cô: “Ừ, thật khéo. Ngại quá, bọn anh cũng sắp dùng bữa xong rồi, nếu không mọi người có thể ngồi cùng nhau.”

Nói xong, Đường Diệc Sâm giang tay ra vẻ xin lỗi.

“Không sao, bên kia còn chỗ, tụi em qua bên đó, hai người cứ từ từ dùng bữa.” Nguyễn Hàm nở nụ cười lịch sự nhưng ánh mắt cô lại trừng mắt nhìn Thủy Tâm Nhu.

Từ từ dùng… A, tốt nhất là nghẹn chết Thủy Tâm Nhu, cô đỡ lo, cô cũng không phải phiền muộn.

Đường Diệc Sâm lịch sự gật đầu một cái, khóe miệng cong lên nhẹ cười, nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười.

Anh thu hồi ánh mắt rất nhanh, tràn đầy tình cảm nhìn Thủy Tâm Nhu, nói chuyện với cô.

Khóe môi anh rất tự nhiên khẽ cong, cảm giác toàn thân đã thay đổi, bộ mặt nghiêm túc lạnh lùng trong nháy mắt nhu hòa rồi, khiến cho khuôn mặt tuấn tú cực ngầu càng thêm gợi cảm mê người.

Một màn này hoàn toàn rơi vào trong mắt Bối Kỳ, đáy mắt cô lướt qua chút gian xảo không an phận.


Cùng là phụ nữ, cô cảm giác được Nguyễn Hàm không hề che giấu địch ý với Thủy Tâm Nhu.

Nói cho đúng, hai người phụ nữ kia đều không thích Thủy Tâm Nhu.

“Ba, ba có biết cô gái mới rồi chào hỏi Đường Diệc Sâm không? Nhìn bộ dáng cô ấy giống như là nữ cường a, toàn thân tản ra sự khôn khéo già dặn.” Bối Kỳ liếc mắt dò hỏi Bối Trạc.

“Kỳ Kỳ, con thật có mắt nhìn nha, liếc mắt một cái đã nhìn ra cô ấy không phải tầm thường rồi. Cô ấy đích thực là một nữ cường, trước mắt đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc phòng hành chính của tập đoàn Liên Khải, tên tiếng Trung là Nguyễn Hàm. Ba xem mấy cuộc phỏng vấn liên quan tới cô ấy, người ta là thạc sỹ kinh tế học của Harvard, là bạn học của Đường Diệc Sâm.”

“À, thì ra là học bá, trách không được con nhìn cô ấy cảm thấy cô ấy rất có mị lực.”

“..”

Chốc lát, Bối Kỳ lại liếc mắt nhìn qua lại giữa bàn Đường Diệc Sâm và Nguyễn Hàm.

Hiện tại, cô đã nhớ rõ Nguyễn Hàm rồi, trở về cô phải tìm tư liệu liên quan tới cô ta.

——————

Ngày lễ quả nhiên khiến người vui sướng rất vui vẻ, người tịch mịch càng thêm tịch mịch!

Phí Lạc ngoại trừ tới quán bar anh mở cũng không có chỗ khác để đi.

Trong khoảng thời gian này, anh đều kiềm chế không đi tìm Thủy Tâm Nhu, bận rộn làm việc để vượt qua.

Ngay cả cha anh trong khoảng thời gian này cũng đổi giọng tán thưởng anh rồi, có tiền đồ hơn nhiều so với trước kia, không còn làm cái đuôi của chị anh, nói anh đổi tính rồi, đứng đắn rất nhiều, bắt đầu có trách nhiệm.

Nhưng mà ai có thể hiểu lòng anh, một mình yêu đơn phương!

Nếu được ai lại muốn dành cả ngày bận rộn?

Trong lòng là vô hạn thê lương!

Đêm Giáng sinh, rượu là thức ăn đặc biệt tốt với anh, còn chưa tới mười giờ đã đông người rồi, bartender và nhân viên cũng bận rộn.

Phí Lạc ngồi trên quầy bar, bartender bình thường trò chuyện vài câu với anh hiện tại cũng không đếm xỉa tới anh rồi, trong lòng có nỗi buồn khó nói nên lời.

Anh không thích hút thuốc nhưng gần đây giống như nghiện thuốc vậy, chỉ cần lúc anh an tĩnh, anh kiểu gì cũng sẽ móc một điếu thuốc cùng bật lửa ra đốt.

Miệng phun ra một đám khói, ngửi được mùi thuốc lá, phiền toái trong lòng mới có chút vơi bớt.

Hai ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy, Phí Lạc gảy gảy tàn thuốc, sau đó, anh cầm bình rượu lên rót cho mình một ly Whisky vừa cay vừa mãnh liệt, không chút đắn đo nuốt xuống bụng. Chất lỏng nồng đậm thuận theo cổ họng một đường thiêu đốt xuống dạ dày.

Miễn là đàn ông độc thân, huống chi anh còn là ông chủ nơi này, không ít phụ nữ đi tới bắt chuyện với anh lại bị ánh mắt hung ác của anh dọa đi.

Hút xong một điếu thuốc, tiện tay ném đầu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, Phí Lạc chào hỏi quản lý một tiếng, cầm lấy áo khoác vest rời đi.

Đêm Giáng sinh thật lạnh, còn có tuyết rơi, đêm nay hẳn là đêm lạnh nhất kể từ khi vào đông.

Phí Lạc vắt áo khoác trên vai, chỉ mặc áo sơ mi. Anh không lái xe, chẳng có mục đích đi lại trên đường.

Lạnh đi, anh sẽ thanh tỉnh hơn!

Dưới ánh đèn mờ, lúc nói chuyện có thể thấy rõ nhiệt khí thở ra, “Đường Diệc Sâm…” Thủy Tâm Nhu dừng lại, cô đặt bàn tay lạnh buốt của mình lên cổ Đường Diệc Sâm.

“Có lạnh hay không? Chúng ta xem pháo hoa xong thì về đi.”

Đường Diệc Sâm gập dù lại, anh nắm bàn tay kia của Thủy Tâm Nhu, hà hơi làm ấm giúp cô.

Cuối cùng, anh còn đem hai tay kia của cô luồn vào trong áo mình để sưởi ấm, cũng ôm cô thật chặt.

Bọn họ bây giờ đang ở cảng Victoria, gió rất lớn, nhất định sẽ lạnh.

“Đường Diệc Sâm, có anh thật tốt!” Thủy Tâm Nhu vùi đầu vào ngực Đường Diệc Sâm, đôi tay nhỏ bên trong áo anh cũng ôm chặt anh.

Có anh ôm cô kỳ thật cô không cảm thấy lạnh, nhưng mà, cô chính là thích ỷ lại vào anh, dựa vào anh.

“Mau nhìn, bắt đầu bắn pháo hoa rồi kìa, thật đẹp nha…”

Theo tiếng người qua đường nhìn lại, Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu đều nhìn thấy pháo hoa rực rỡ lộng lẫy nhiều màu sắc.

Thật đẹp, khung cảnh này đáng để bọn họ ghi nhớ trong lòng suốt đời, không tự chủ, trái tim cũng bị dòng nước ấm ngọt ngào lấp đầy.

Phí Lạc đứng cách đó không xa ngắm nhìn cặp đôi ôm nhau thắm thiết. Bước chân anh bị ép ngừng lại, lòng anh bị đâm đau rồi, cũng nổi lên từng trận chua xót.

Phút chốc, toàn thân anh dường như bị hàn băng ngàn năm bao phủ, anh hiện tại cảm nhận được hơi lạnh rồi.

Đáng chết, anh đây đi đến chỗ nào vậy!

Sững sờ đứng trong chốc lát, Phí Lạc căn bản không còn tâm tình xem pháo hoa nữa. Anh quay đầu rời đi.

Không quấy rầy là sự dịu dàng cuối cùng của anh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.