“Đoạn Vô Ngân, những lời này là Đường Diệc Sâm dạy anh nói với em sao? Sao anh ấy không tự mình đến nói với em, sao phải nhờ anh nói hộ? Anh cũng thật nhàm chán, chuyện của em lúc nào tới phiên anh chen vào!”
Đôi mắt đẹp tức giận nhìn Đoạn Vô Ngân, vẻ mặt Nguyễn Hàm có chút dữ tợn.
Nếu không phải nhờ tố chất tốt đẹp của cô đè nén cảm xúc tức giận, cô thật muốn nhặt đồ trên bàn ném vào bản mặt đáng ghét kia của Đoạn Vô Ngân.
“Em không cảm giác được anh ấy vẫn luôn nhượng bộ sao? Bởi vì anh ấy còn niệm tình em là bạn anh ấy, cho em cơ hội tự tỉnh ngộ. Anh ấy không nói với em là để em giữ lại chút lòng tự trọng.
Nguyễn Hàm, hãy sống cuộc sống em nên sống, Diệc Sâm cũng không phải món đồ em muốn là có thể có, anh ấy có cuộc sống và gia đình của riêng mình. Huống chi, anh cảm thấy công việc hành chính dường như thích hợp với em. Làm phụ nữ, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ như thế, làm chim non nép vào người cũng rất tốt.”
“Đoạn Vô Ngân, anh cút cho em, chuyện của em và anh ấy không cần anh xía vào.” Tức giận thành thẹn thùng, Nguyễn Hàm kích động, rống giận với Đoạn Vô Ngân, hai tròng mắt đỏ ngầu dữ tợn.
“Nguyễn Hàm, tụi anh đều vì tốt cho em, không có ác ý gì khác. Mơ nhiều năm như vậy em cũng nên tỉnh rồi. Nếu Đường Diệc Sâm thật sự có ý với em, ngay từ lúc học Havard
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502803/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.