Chương trước
Chương sau
“Anh, anh sao thế, rốt cuộc có giúp hay không? Cổ phiếu Liên Khải vẫn rớt giá, Diệc Sâm đang họp Hội đồng quản trị, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.”

Thủy Mộ Hàn vừa nhận điện liền nghe thấy tiếng Thủy Tâm Nhu trực tiếp chất vấn trong điện thoại.


Giọng nói của cô mang theo lửa giận, nếu anh ở ngay trước mặt cô không chừng đã bị cô thiêu cháy.

Nhất thời, Thủy Mộ Hàn nhíu mày, đôi mắt bí hiểm cũng nheo lại.

Ngay sau đó, anh xoay ghế đối mặt với cửa sổ sát đất, nhàn tản bắt chéo chân.

Vẻ mặt anh bình tĩnh hơn.

“Thủy Tâm Nhu, anh đã nói thì nhất định sẽ làm, em gấp cái gì, không phải chỉ mới bắt đầu phiên giao dịch sao? Cha chồng em nhập viện, tin tức lớn như vậy, ảnh hưởng khẳng định có. Nếu không phải Đường Diệc Sâm sớm chuẩn bị, anh nghĩ cổ phiếu không chỉ giảm ở mức này đâu.

Hơn nữa, nói thật với em, chỉ một mình anh khẳng định không cứu được Đường Diệc Sâm. Anh đang nghĩ biện pháp, em đừng thúc giục, chờ kết quả là được. Bình tĩnh có biết không, phải giữ bình tĩnh. Đặc biệt khi người khác muốn mình chết nhất định phải tỉnh táo! Nếu không sẽ cho người khác sơ hở, bản thân tức giận chết còn nhanh hơn.”

“Thủy Mộ Hàn, anh đang nói nhảm ư? Em thấy anh hiện tại ngồi nói chuyện nên không biết đau lưng! Em đang vội muốn chết, đầu óc trống rỗng, anh bảo em làm thế nào bình tĩnh? Em cuối cùng không thể trơ mắt nhìn cổ phiếu ầm ầm rớt giá như vậy, tiếp tục nữa, chưa tới cuối ngày chồng em đã bị người ta đá ra khỏi Liên Khải rồi.”


“Ừm… quả nhiên con gái lòng hướng ra ngoài, không dùng được. Không gạt em, anh hiện tại đang ngồi trên ghế nói chuyện với em, bằng không, em muốn đánh chết anh sao? Thủy Tâm Nhu, làm tốt chuyện em nên làm đi, chuyện của đàn ông giao cho đàn ông tụi anh xử lý, em gấp cũng không giúp được gì. Phải biết, phụ nữ chỉ nên làm bà hoàng, đừng làm mất giá trị con người mình!”

“Xì… Em chờ tin tức tốt của anh, nếu chồng em có việc, Thủy Mộ Hàn anh cũng chết chắc rồi!”

Uy hiếp thật khủng khiếp, Thủy Mộ Hàn nhíu chặt mày hơn, “Thủy Tâm Nhu, sau khi xong chuyện đừng quên chuyện em đã hứa với anh, nếu không… cho dù là Đường Diệc Sâm cũng không cứu nổi em!”

“…”

————-

Vừa cúp điện thoại, Thủy Mộ Hàn lập tức xoay ghế da lại, anh cầm điện thoại nội bộ gọi tới phòng trợ lý, dặn dò: “Hướng Nam, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, tài chính không đủ lập tức đi điều động.”

“Tổng giám đốc, chỉ sợ…”

“Trước mắt cứ nghe tôi nói mà làm.”

“Ừm, được!”

Đặt máy nội bộ xuống, Thủy Mộ Hàn cũng không ngừng lại, anh cầm lấy điện thoại riêng bấm số.

“Có rảnh không? Đêm nay không bằng cùng ăn bữa cơm, tôi đã hẹn Tịch Diệu Tư rồi.”


Đầu kia điện thoại, Cung Trạch Hách cười ha ha, giọng nói có chút âm trầm, “Anh Thủy gọi không dám không đi, lại có Tịch Diệu Tư, tôi càng muốn đi.”

“Cảm ơn, tôi còn bận, tối gặp, không say không về!”

“Được, không say không về, nhớ kêu cả em vợ của anh, đêm nay cậu ta nhất định phải uống vài ly mới được!”

“Đó là nên, cậu ta nhất định sẽ tới!”

Đặt điện thoại xuống, ánh mắt Thủy Mộ Hàn nhìn chằm chằm vào giá cổ phiếu trên màn hình máy tính, ngón tay thon dài khẽ gõ mặt bàn.

Vì bảo vệ Đường Diệc Sâm, anh đúng là dùng hết nhân tình, em vợ này của anh mặt mũi xem như lớn!

Lầu hai Di Cảnh Viên, biệt thự nhà Vũ Văn, trong phòng sách, không khí có chút căng thẳng.

Vũ Văn Huyễn cũng nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt, mày nhíu lại, vẻ mặt hơi nghiêm nghị.

Không chỉ có giá cổ phiếu Liên Khải giảm, ngay cả giá cổ phiếu mấy tập đoàn lớn cũng bị ảnh hưởng nhất định, Bất động sản Vũ Văn cũng không thể may mắn thoát được.

Rốt cuộc im lặng không nổi nữa, Vũ Văn Huyễn lấy điện thoại gọi cho Niên Bá Diễm.

“Bá Diễm, mặc kệ có bao nhiêu, cậu lập tức mua vào cho tôi, nâng giá cổ phiếu Liên Khải, không tiếc mọi thứ, không thể cho nó rớt thảm như vậy.”

“Chủ tịch, chúng ta vì sao phải giúp Đường Diệc Sâm, hôn sự này của cậu chủ không phải còn chưa kết sao? Dùng trăm triệu đầu tư không nhất định có thể thu hồi được vốn, huống chi hai người còn chưa thành thông gia, chúng ta giúp cậu ta như vậy, lỡ như cô Khả Tâm đổi ý……”

“Khả Tâm nhất định sẽ gả cho Thác Nhi, tôi rất chắc chắn, con bé không có tâm tư thứ hai. Thị trường chứng khoán này vừa mở cửa liền không bình thường, cổ phiếu các tập đoàn lớn đều bị ảnh hưởng. Hẳn là Hạ Lập Quần và Trịnh Thế Nguyên liên hợp với Đường Thiên Hào và Đặng Hiển Dự, nếu như Đường Diệc Sâm sụp đổ, đối tượng kế tiếp chính là chúng ta. Hơn nữa, ngoại trừ chúng ta, Thủy Mộ Hàn và Cung Trạch Hách, Tịch Diệu Tư cũng sẽ ra tay, không có bọn họ, giá cổ phiếu khẳng định không nâng lên nổi. Bọn người kia muốn chơi khăm Đường Diệc Sâm, lại tiện thể nuốt luôn Bất động sản Vũ Văn.”

“…”

“Năm người chúng tôi giống như năm ngón tay, một khi đứt mất một ngón, cho dù bốn ngón cũng nắm không chặt, nhất định sẽ có sơ sót, bị đánh lén quả thật dễ như trở bàn tay. Chúng tôi là người trên cùng một thuyền, không thể thấy chết không cứu được. Nếu Đường Diệc Sâm qua ải, nhất định sẽ biết ơn, cậu ta không phải người vong ân phụ nghĩa, phối hợp với cậu ta rất yên tâm.”

“Được, tôi lập tức đi làm.”

Không ngoài dự đoán của Vũ Văn Huyễn, Hạ Lập Quần và Trịnh Thế Nguyên đang âm thầm thao túng giá cổ phiếu Liên Khải. Bọn họ bán tháo một số lượng lớn cổ phiếu Liên Khải có trong tay khiến giá cổ phiếu hạ thấp, tạo ra tình trạng suy thoái của thị trường chứng khoán.

Không chỉ có thế, bọn họ còn nhân cơ hội đè thấp giá cổ phiếu Bất động sản Vũ Văn.


Đường Khả Tâm không phải muốn gả cho Vũ Văn Thác sao? Được thôi, bọn họ sẽ tạo một trận lửa thiêu cháy cả một đoàn thuyền.

—————-

Trong phòng hội nghị, các vị thành viên đều đã nhao nhao tỏ thái độ, hợp sức chèn ép Đường Diệc Sâm, bắt anh phải đưa ra lời giải thích cho việc giá cổ phiếu giảm mạnh.

Bọn họ cũng bắt đầu ồn ào nếu Đường Diệc Sâm không có cách nào bảo đảm tập đoàn Liên Khải hoạt động bình thường sẽ để cho Đường Thiên Hào đảm nhiệm vai trò quyền Chủ tịch.

Biểu tình của Đường Diệc Sâm cực kỳ lạnh lùng làm cho người ta đọc không ra bất kỳ cảm xúc gì của anh, anh bình tĩnh tiếp tục im lặng.

Thế nhưng cũng không có nghĩa là anh không nghĩ gì, đôi mắt sắc bén giảo hoạt di chuyển, thỉnh thoảng liếc nhìn Đường Thiên Hào và Đặng Hiển Dự đang hết sức bình tĩnh.

“Diệc Sâm, cậu không nói lời nào không được a, tôi biết cậu có chí lớn, nhưng có chí không có thực lực thì không được. Tất cả mọi người đều phải ăn cơm, cũng không thể vì cậu mà tình nguyện không có cơm ăn.”

Đặng Hiển Dự nhìn chòng chọc Đường Diệc Sâm, rèn sắt khi còn nóng, ông không tiếp tục lưu lại đường sống cho anh.

“Mọi người vẫn nên biểu quyết đi, tiếp tục ngồi nhìn thì tiền hết sạch, ruột gan có bao nhiêu đau đây!”

Mấy vị thành viên đưa mắt nhìn nhau, Đặng Hiển Dự dẫn đầu giơ tay nói: “Tôi đồng ý Thiên Hào đảm nhiệm quyền Chủ tịch.”

“Diệc Sâm là tổng giám đốc, vài năm nay Liên Khải được cậu ấy dẫn dắt không ngừng phát triển, quyền Chủ tịch do cậu ấy làm là thích hợp, cũng danh xứng với thực.” Ỷ Trí Huân là người đầu tiên đứng ra phản đối, cũng là người đầu tiên tỏ thái độ muốn ủng hộ Đường Diệc Sâm.

Thành viên Hội đồng quản trị trong nháy mắt tịt ngòi, nhíu mày do dự, ánh mắt nhìn chằm chằm số liệu chứng khoán trên thị trường.

Giơ tay nhìn đồng hồ, Đường Diệc Sâm rốt cuộc hé môi mỏng nói: “Thị trường chứng khoán vốn là một canh bạc với đầy biến số, nếu mắt nhìn chuẩn, ngắn ngủi một hai phút liền phát tài lớn, nháy mắt cũng có thể biến thành ăn mày, la hét muốn sống muốn chết nhảy lầu đều có.

Thị trường chứng khoán chứa đựng sướng vui giận buồn của rất nhiều người, nhưng vẫn có sức hấp dẫn với số lớn người trầm mê. Tôi rất hiểu tâm tư các vị ngồi đây, tôi đương nhiên hy vọng các vị có thể kiếm nhiều tiền. Nếu các vị cảm thấy tôi không có năng lực ổn định giá cổ phiếu và thế cục của Liên Khải, được thôi, các vị cứ bày tỏ thái độ đi.

Không ở lại Liên Khải, Đường Diệc Sâm tôi cũng không đói chết. Tóm lại, tôi còn rất cảm kích các trưởng bối dạy bảo, Đường Diệc Sâm tôi nhất định ghi nhớ trong lòng.”

Đường Thiên Hào không tự giác nhếch miệng, vui vẻ không được vài giây, nháy mắt, ánh mắt trừng lớn.

Có lầm hay không, giá cổ phiếu Liên Khải sao lại không giảm, con số bắt đầu thay đổi, vẫn vững bước tăng lên.

Hạ Lập Quần và Trịnh Thế Nguyên đang làm cái quỷ gì, không phải nói muốn cho Đường Diệc Sâm không có cơ hội xoay mình sao?

Chuyện này…

Không chỉ Đường Thiên Hào trợn tròn mắt nhìn, mọi người đang ngồi cũng u mê, bọn họ lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Khác nhau chính là khóe miệng bọn họ bắt đầu nhếch lên, có người lại thở dài một hơi thật lớn.

Đường Thiên Hào và Đặng Hiển Dự không hẹn mà cùng đen mặt, cánh môi mím chặt.

Không ai nóng lòng tỏ thái độ, bọn họ đều đang quan sát giá cổ phiếu tăng trở lại.

Thình lình thư ký nhỏ giọng tiếp điện thoại từ phòng thư ký gọi tới.

“Tổng giám đốc, Tổng giám đốc Thủy của tập đoàn Vạn Huy gọi tới, có nghe máy không ạ?”

“Mở loa ngoài đi!”

Thư ký ấn mở loa ngoài, trong phút chốc, giọng nói từ tính dồi dào kia của Thủy Mộ Hàn vang lên trong phòng hội nghị, “Em vợ, nếu em cảm thấy tài chính không đủ, tùy lúc mở miệng, tài chính trong tay anh hiện có thể sử dụng ít cũng năm trăm triệu, không đủ có thể điều động. Bạn tốt Tịch Diệu Tư và Cung Trạch Hách của anh cũng nói với anh rồi, bọn họ cũng có, em muốn bao nhiêu đều có thể.”

“Anh vợ, cảm ơn, nếu cần Đường mỗ em nhất định sẽ mở miệng.”

“Tổng giám đốc, Chủ tịch Bất động sản Vũ Văn cũng gọi tới, hiện tại có nhận máy không?”

“Nhận đi, không sao cả.”

“Diệc Sâm, tôi sớm coi cậu như thân thích rồi, có việc cứ mở miệng. Tôi cái gì cũng không nhiều, chỉ có tiền nhiều hơn cũng không mang vào quan tài được, một tỷ hay tám trăm triệu cậu cứ việc nói.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.