Khoa chăm sóc đặc biệt vắng lặng, ngoại trừ bác sỹ và y tá đúng hạn tới kiểm tra ra, ở cạnh Đường Diệc Sâm chỉ có ánh đèn hiu quạnh.
Anh ngồi trên ghế dài đối diện cửa sổ kính, chỉ cần anh vừa đứng lên liền có thể nhìn thấy Đường Dụ an tĩnh nằm bên trong.
Biểu tình Đường Diệc Sâm bình tĩnh làm cho người ta đọc không ra bất kỳ cảm xúc gì.
Ngồi có chút lâu, không tự chủ được, anh cũng sẽ đứng lên nhìn Đường Dụ.
Mặc dù trong lòng có nhiều cảm xúc nhưng lạ thường là giờ phút này anh rất bình tĩnh, anh không oán cũng không hận.
Bởi vì như vậy thật sự quá mệt mỏi rồi!
Trong hôn lễ của mẹ và chú Huân, anh giúp không ít việc, nếu nói không mệt là nói dối, ánh mắt anh có chút khô khốc, anh vẫn không nhắm mắt.
Đường Diệc Sâm khoanh tay ôm ngực, tựa lưng vào ghế ngồi, đầu hơi ngửa ra sau.
Lúc anh nghe bác sỹ nói tình huống của Đường Dụ, phản ứng đầu tiên trong đầu anh chính là phải chữa khỏi cho ông, chỉ sợ người bên trong sẽ không tin anh lại tốt bụng như thế.
Đã bao nhiêu năm rồi, hai cha con bọn họ có thể bình tĩnh ở gần nhau như vậy, không nghĩ tới lại là trong bệnh viện.
Thình lình, tiếng giày cao gót vang lên trong không gian yên tĩnh truyền vào trong tai Đường Diệc Sâm.
Dần dần, âm thanh kia cách anh càng ngày càng gần.
Gần đến giống như trước mặt mình, anh theo phản xạ ngước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502791/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.