Rõ ràng là một đoạn đường cực kỳ ngắn, Thủy Mộ Hàn ôm Bối Kỳ đi cực kỳ chậm, bước chân của anh cũng vô cùng nặng nề. Không biết có phải máy lạnh trong nhà bị hư không, anh luôn cảm thấy nóng vô cùng.
Bối Kỳ không nặng, anh cũng thường bế cô lên lầu như thế này, đêm nay, không hiểu sao anh cảm thấy tốn sức, hơi thở cũng bắt đầu có chút không ổn.
Không tự giác, trán anh chảy ra mồ hôi mịn, lưng cũng hơi ướt rồi.
Đặt Bối Kỳ lên giường, vô duyên vô cớ, Thủy Mộ Hàn cảm thấy trống rỗng, bị nỗi cô đơn xâm chiếm càng khiến anh thêm hỗn loạn, khó chịu.
“Hàn, em… em muốn vào nhà vệ sinh, anh ôm em qua đó đi.” Thủy Mộ Hàn định đắp chăn cho Bối Kỳ, bàn tay nhỏ của cô nắm chặt bàn tay to của anh, đôi mắt giảo hoạt lóe lên nhìn chằm chằm anh. Giọng nói của cô mềm nhỏ, cô lại còn khó xử cười duyên với anh, lộ ra thần thái mê hoặc.
Cảm giác của Thủy Mộ Hàn mất không chế, anh gật đầu.
Bàn tay to đột nhiên được cảm giác mát mẻ bao trùm, anh không tự giác thoải mái mà thở phào một hơi, “Aizz….”
Ôm Bối Kỳ vào phòng tắm, cho dù Thủy Mộ Hàn đã lùi ra ngoài đứng ở cửa chờ, với anh mà nói quả thực là giày vò. Anh ra sức nới lỏng cổ áo ra, áo sơ mi cũng rộng mở, lộ ra cơ ngực mê người.
“Hàn, em xong rồi, anh vào đi.”
Thủy Mộ Hàn sửng sốt một phen mới mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502749/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.