“Đường Diệc Sâm, đau…” Thủy Tâm Nhu hối hận vì trốn sai chỗ, không nên chạy vào đây.
Nơi này là toilet nữ, cho dù hiện tại chỉ có hai người bọn họ chen lách trong không gian nhỏ hẹp, cửa lớn mở khó đảm bảo không có người khác vào đây. Thủy Tâm Nhu bị đau không dám lớn tiếng kêu. Cô cau chặt hai hàng lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt.
Cơn tức giận dâng lên, hai tay cô nắm chặt vai Đường Diệc Sâm. Mặc dù anh yên lặng bất động, cảm giác khó chịu thình lình xuất hiện vẫn khiến cô không thoải mái. Cô càng không ngừng hít sâu, thử tiếp nhận nó, khóe mắt nhiễm nước.
“Rất đau sao?” Tiếng thở dốc trầm nặng vang lên, Đường Diệc Sâm cúi đầu hỏi, đôi mắt thâm trầm phức tạp, giống như mang hàm ý: Đáng đời em!
Từ Canada trở về, anh cảm thấy bản thân giống như đã chết một lần vậy, biết cô trong quán bar của Phí Lạc, anh nóng vội muốn dung hợp chặt chẽ với cô.
Cảm giác chờ đợi quấn thân kia giày vò khiến anh sắp không thở nổi, anh cần cô an ủi anh, anh thật sự nhớ cô tới điên rồi, tất cả lý trí hoàn toàn không thể khống chế.
Chỉ có giữ lấy, trong lòng anh mới cảm thấy an toàn.
Đường Diệc Sâm lại một lần nữa tiến vào, lập tức rước lấy cái trừng mắt giận dữ của Thủy Tâm Nhu.
“Khốn kiếp…” Ngay cả tiếng gầm nhẹ cũng mang theo nức nở, Thủy Tâm Nhu muốn né tránh nhưng bị vây giữa tường và anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502479/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.