Nghe vậy, Đường Diệc Sâm ủ rũ lập tức tỉnh táo lấy lại tinh thần, đã nằm xuống ngủ anh liền ngồi dậy đứng bên cửa sổ nghe điện thoại.
Gió đêm chầm chậm thổi lên khuôn mặt anh, lúc này anh đặc biệt tỉnh táo, tuyệt không giống như người còn lờ mờ buồn ngủ lúc mới bị điện thoại đánh thức.
“Vợ anh thật sự đang ở Luân Đôn? Em gặp cô ấy hả? Cô ấy vẫn khỏe chứ?” Đường Diệc Sâm không tự chủ nhếch môi mỏng gợi cảm lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt thật lâu chưa từng gặp qua. Trong lòng anh có hưng phấn cùng kích động khó đè nén!
“Ừm, lúc ăn cơm em thấy chị ấy, chị ấy vừa đi. Tình hình của chị ấy hình như không tốt lắm, chị ấy giống như không có tiền ăn cơm.”
Cô không có tiền ăn cơm, cô thà để bụng đói cũng không dùng cái thẻ anh cho sao?
Ba năm nay, anh không nhận được tin nhắn nào từ ngân hàng thông báo việc sử dụng thẻ, cô căn bản không dùng qua thẻ ngân hàng anh cho cô. Cô xa cách như vậy với anh sao? Anh lại tuyệt không để ý việc cô xài tiền của anh, anh rất tình nguyện nuôi cô, chỉ cần cô thích, anh không hề khó chịu. Nghĩ đến điều này, hai đầu lông mày Đường Diệc Sâm lướt qua một tia thất vọng lại đau lòng.
“Anh biết rồi, anh lập tức tới Luân Đôn. Kình Thiên, cảm ơn em, chờ em quay lại nhất định mời em ăn bữa cơm.”
“Không cần khách khí, tiện tay mà thôi, vừa lúc em cũng đang ở Luân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926738/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.