Nghe tiếng, Đường Khả Tâm đang chìm đắm trong giai điệu say mê động lòng người lập tức tỉnh táo vài phần. Cô bỗng nhiên đưa tay đẩy Vũ Văn Thác ra.
Khốn kiếp, thời điểm yêu cô vậy mà còn gọi tên người kia.
Anh hoàn toàn xem cô như cô ta rồi!
Phát hiện Đường Khả Tâm chống cự, con ngươi Vũ Văn Thác lướt qua một tia phức tạp. Anh gắt gao đè cô, không cho phép cô giãy dụa chống cự. Anh càng muốn hung mãnh, căn bản không để ý tới người mới biết mùi đời như cô có thể chịu được sự nhiệt tình của anh hay không.
Ánh mắt anh điên cuồng chứa đựng dục vọng cùng phẫn nộ khiến anh cực kỳ suồng sã tà ác, giống ma quỷ khát máu trong đêm.
“Vũ Văn Thác, anh khốn kiếp…” Đường Khả Tâm dùng sức đánh anh, ý bảo anh nhẹ chút.
“Tuyết Nhi… Tuyết Nhi… anh nhớ em, rất nhớ… đừng từ chối anh…” Nụ hôn nhỏ vụn theo giọng nói khàn khàn của anh rơi xuống, rất dịu dàng, giống như vỗ về lại giống như đau lòng.
Người anh yêu là Trịnh Sơ Tuyết, người anh ôm cũng là cô, anh chỉ muốn dùng sức đưa cô vào trong sinh mạng mình.
Dung hợp mật thiết, không lại tách rời.
Cái mũi cay cay, nước mắt lặng yên tụ lại trong hốc mắt Đường Khả Tâm, cô rất không có tiền đồ, khóe mắt tràn ngập nước mắt khổ sở. Nếu người anh có thể tràn đầy nhu tình đúng là cô, cô nhất định sẽ rất vui vẻ, thế nhưng người kia trong lòng anh không phải cô, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926731/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.