Có nên gõ cửa đi vào không?
Thủy Tâm Nhu thất thần nhìn chằm chằm cửa sắt, biểu tình của cô rất phức tạp, trong lòng cũng rất loạn. Giống như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Thủy Tâm Nhu lập tức lấy điện thoại ra giữ phím mở máy, chờ một hồi, màn hình khôi phục bình thường, cô lập tức gọi cho Đoạn Vô Ngân.
“Alo, Vô Ngân, ngại quá quấy rầy anh. Tôi… muốn hỏi một chút, anh có biết Đường Diệc Sâm để thuốc ở chỗ nào không?”
“Lúc em đón anh ấy về Liên Khải thấy anh ấy bỏ vào trong túi áo vest, chị dâu, anh ấy làm sao vậy? Buổi chiều em thấy anh ấy, cảm thấy sắc mặt anh ấy không ổn, bảo anh ấy nghỉ ngơi thì lại không chịu.”
Thủy Tâm Nhu theo bản năng nắm chặt tay, cảm xúc phức tạp trong lòng lại càng ngổn ngang.
“Anh ấy lại sốt, bảo đi bệnh viện lại không chịu. Hỏi thuốc để chỗ nào thì anh ấy nói không biết, cho nên tôi mới hỏi anh.”
“Có cần em qua xem anh ấy không? Lúc xuất viện, em có nghe bác sỹ Tề nói anh ấy phải chú ý nghỉ ngơi, khuya ngày hôm trước anh ấy lại còn uống say… Thân thể anh ấy làm sao khỏe lại được.”
Thủy Tâm Nhu trong nháy mắt trầm mặc, hàng mày của cô cũng không tự giác nhíu lại.
Khẽ rung rung hàng mi, Thủy Tâm Nhu mới cất giọng: “Tạm thời không phiền anh, tôi phải đi xem anh ấy trước đã.”
“Được, có việc gì thì gọi điện cho em.”
Cúp điện thoại, Thủy Tâm Nhu sửng sốt đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926716/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.