Cái ôm ấm áp thật tốt, mặc dù tạm thời sưởi ấm cho cô nhưng trái tim nát vụn kia của cô vẫn băng lãnh như cũ.
Thủy Tâm Nhu cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, sóng mũi cay cay, hốc mắt nóng lên, nháy mắt, hai dòng chất lỏng ấm áp tràn ra hốc mắt, chậm rãi chảy xuống, biểu lộ cảm xúc của cô không sót chút nào.
Hai tay cô gắt gao nắm thành quyền, không tự giác phát run. Hàm răng cũng gắt gao cắn chặt môi dưới, đã hãm sâu vào, cánh môi càng trở nên trắng, cô vẫn không chịu buông ra.
Thân thể yếu ớt cùng bả vai không ngừng run run, Phí Lạc biết Thủy Tâm Nhu vừa khóc, giọng nói của anh rất dịu dàng, anh rất kiên nhẫn dụ dỗ cô, “Nhu Nhu ngoan, đừng sợ. Phí Lạc sẽ không để cho bất kỳ ai thương tổn em, anh sẽ bảo vệ em. Đợi em khỏe, em thích đi nơi nào anh sẽ cùng em đi nơi đó.”
Dù chỉ có thể ôm chặt lấy Thủy Tâm Nhu như vậy, Phí Lạc đã thầm thỏa mãn.
Cô đau lòng, cô khó chịu, anh càng khổ sở!
Lòng của anh lại càng quặn đau.
Cho dù anh thật sự muốn chạy trốn né tránh, cho dù anh có 1000 lý do, sự thật cũng nói cho anh biết, Thủy Tâm Nhu thật sự để ý Đường Diệc Sâm, cô thật sự yêu anh ta rồi.
Cho dù cô chán ghét anh ta, cô hận anh ta, trong lòng cô vẫn có anh ta.
Cũng bởi vì vậy, thương tổn trong lòng cô càng sâu!
Vừa ra khỏi thang máy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926697/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.